Hệ thống kinh hồn khϊếp vía: [Bạc Anh, tuy Hoắc Lương bị nội dung vở kịch trói buộc nhưng cũng vì linh hồn anh ta yêu người khác nên Nhạc Linh tuyệt đối không dễ dàng đạt được anh ta đâu. Cô ngẫm xem, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, còn từng đính hôn, nhưng ngay cả hôn cũng chưa hôn mà!]
Bạc Anh: [Nói thêm một câu là ta gϊếŧ chết mi nhé ]
Hệ thống vô cùng sốt ruột nhưng lại không dám ho he câu nào. Nó có dự cảm nói không chừng Bạc Anh thật sự có cách gϊếŧ chết nó.
Lúc trước Bạc Anh vẫn cảm thấy tương đối thú vị, thế giới như vậy rất mới mẻ, chơi rất hứng thú. Nhưng thế giới chơi vui là việc của thế giới, tính độc chiếm bệnh hoạn của Bạc Anh hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ chồng mình yêu người con gái khác, ngoài miệng nói thôi đã không được rồi, cơ thể tiếp xúc thì càng quá mức.
Nhưng bởi vì tình cảm của cô đối với ông chồng của mình nên cô mới có thể khắc chế bản thân, cho anh thêm một cơ hội.
Chiếc xe lao nhanh trên quốc lộ, từ xa, Bạc Anh đã thấy đèn trong biệt thự sáng.
Hoắc Lương đã về rồi.
Điều này khiến cơn giận và ghen tuông cuồn cuộn của Bạc Anh thoáng dịu đi. Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. May là nam chính còn dư chút du͙© vọиɠ sống sót!
Hoắc Lương đang ngồi trên giường đọc sách, nghe được tiếng động dưới tầng thì biết Bạc Anh đã về, không hiểu sao không chữ nào trên trang sách lọt được vào đầu nữa, tai không tự chủ đi lắng nghe động tĩnh bên dưới.
Cô đang lên, cô bước vào hành lang, cô mở cánh cửa đối diện đi vào… chắc là đi tắm rồi.
Hoắc Lương nghĩ đến đây, không tự chủ được mà mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một hộp bαo ©αo sυ mới ra. Chờ anh lấy lại tinh thần thì đã thấy mình xé rách lớp màng plastic bao ngoài rồi.
Mặt Hoắc Lương lạnh xuống, cứng đờ ném hộp lại ngăn kéo.
Chỉ lát sau, Bạc Anh mặc áo ngủ nhàn nhã lại đây.
“Ra ngoài.” Hoắc Lương không ngẩng đầu lên.
Bạc Anh ghé sát lại gần: “Sao anh cứ nghĩ một đằng nói một nẻo vậy? Không muốn em vào thì khóa cửa không được à?”
“Có khóa cửa thì cô cũng lấy chìa khóa mở ra thôi.” Sách đã bị bộ ngực bự của Bạc Anh chặn xuống, cảm giác mềm mại cũng dán lên tay anh. Anh nên rút tay ra mới phải, nhưng không biết sao lại không nhúc nhích chút nào.
“Thật thông minh.” Bạc Anh vươn tay vuốt ve gương mặt lạnh lùng của anh. Tim Hoắc Lương nảy lên mỗi lúc một nhanh, máu sôi trào trong huyết quản, tiết tấu hô hấp dần mất quy luật. Bàn tay tinh xảo xinh đẹp như ngọc kia dừng trên cổ anh, nhẹ nhàng siết lại, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú: “Không cho phép gặp Nhạc Linh nữa. Bảo đám bạn một lòng tác hợp anh và Nhạc Linh đừng xen vào việc của người khác nữa đi. Nghe rõ chưa?”
Trong đầu hình như có một âm thanh… Dù sao cũng không phải lần một lần hai, nhiều thêm vài lần nữa thì đã sao? Vậy là, phòng ngự của Hoắc Lương hoàn toàn tan rã, chiếc sách bị rút ra ném sang một bên, anh lật người đè cô xuống dưới.
Người con gái thánh khiết như thần tiên buông xuống nhân gian trên sân khấu kia, người con gái đoan trang tao nhã kia lúc này còn không phải thất thủ nằm dưới thân anh à? Nhiều người yêu cô như vậy, nhưng cô chỉ yêu anh thôi.
Nghĩ vậy, Hoắc Lương càng thêm không thể kiềm chế.
…
Đoạn video Bạc Anh biểu diễn vẫn không ngừng được truyền đi tới tấp, có người còn suốt đêm khuân vác đoạn video tới mạng nước ngoài. Hôm sau Bạc Anh vừa tỉnh lại đã lọt vào hot search của trang mạng xã hội các quốc gia.
/OMG! ! Đây là giọng của thần linh!/
/Giọng Siren trong truyền thuyết chính là như vậy rồi!/
/Cô ấy đẹp thật sự. Cho dù là tiếng hát hay gương mặt đều đẹp, dáng người cũng đỉnh nữa./
/Tôi không nhịn được. Tôi yêu cô ấy mất rồi!/
/Tôi thử kiểm tra rồi, âm cao nhất của cô ấy đạt tới 1346 hz liền!/
/Thật không dám tin đây là âm thanh con người có thể phát ra./
/.../
Không chỉ cộng đồng mạng đang nghị luận, đồng nghiệp trong giới giải trí cũng đang bàn tán. Bọn họ ghen tị, nhưng đồng thời lại không làm được gì. Ông trời thiên vị quá sức, cho Nhạc Dao sở hữu giọng hát như thế!
Ba ngày sau, nhiệt độ của Bạc Anh vẫn cao vời không hạ, số lượng fans Weibo từ hơn tám triệu của ba năm trước đã tăng vọt lên bốn mươi triệu, một đêm đăng đỉnh, trở lại tuyến đầu, còn nổi danh toàn cầu.
Ba ngày ngắn ngủi mà Lạc Lan đã nhận được đủ loại mời đại diện quảng cáo cả trong và ngoài nước, mời tham gia chương trình gameshow thực tế, tham gia tuần lễ thời trang, chụp ảnh bìa tạp chí vân vân. Lạc Lan thật sự sung sướиɠ đến phát rồ.
Cô ấy chọn lựa tỉ mỉ, ném hết mấy phần hợp tác không đủ cao cấp sang một bên. Trên máy tính cũng thu được vài thư mời, cô ấy nhìn một hồi, chợt giật mình.
“Ồ?”
Bạc Anh đang ngồi cạnh cô ấy chơi game, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
“Có một thư mời tham gia chương trình thực tế tại Già Lam.” Lạc Lan hơi kinh ngạc.
Diện tích đất nước Già Lam không lớn, là một quốc gia chế độ quân chủ, quốc thổ chỉ tương đương với nước R bên cạnh, nhưng trình độ phát triển kinh tế đứng top đầu thế giới. Ngay cả nước M kiêu ngạo cũng không dám chế tài Già Lam. Quốc gia này dân phong bưu hãn, đến nay vẫn giữ lại hình phạt quất roi, lăng trì, thậm chí là chém đầu. Mỗi khi trong nước xuất hiện tội phạm chết cũng không hết giận, cồng đồng mạng đều hận không thể đưa người tới Già Lam, khiến bọn họ chịu lăng trì xử tử.