“Vì anh là cảnh sát, cho nên mới càng tin tưởng chuyện thần thần quái quái như này.” Anh họ nghiêm mặt nói.
“Cho dù lý luận của anh là đúng, vậy anh có thể giải thích tại sao em lại là người duy nhất không thấy giấc mơ kỳ quái kia không?”
“Rất đơn giản. Tiểu Dạ không phải từ nhỏ cậu đã thường xuyên gặp chuyện kỳ lạ à? Vậy cậu có từng nghĩ xem tại sao cậu có thể sống đến bây giờ không? Tại sao trong rất nhiều chuyện thường là người khác chết chứ không phải cậu?”
Anh họ nhìn tôi: “Cậu còn nhớ bà nội thường nói khi cậu sinh ra có một vị đạo sĩ nói cả đời cậu đã được định sẵn là sẽ không tầm thường không? Anh đoán chắc chắn là do cậu có thể chất đặc biệt nào đó, có thể giúp cậu tiêu tai tránh họa.”
Tôi im lặng, không nói gì, mặc dù bên ngoài tỏ vẻ từ chối cho ý kiến với câu nói của anh họ, nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động rồi.
“Nhưng lối đi giữa huyệt mộ nhà họ Trần và ngôi mộ chôn cùng thực sự bị che giấu, khi người của đội cảnh sát đào được thi thể của Vương Cường và Vương Vĩ, nhưng lại không có ai phát hiện ra cái lối đi này.”
Tôi hừ một tiếng: “Điều này đã đủ để chứng minh chất lượng của đội cảnh sát hình sự các anh thấp đến mức nào rồi. Em thấy lúc đó sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đoạn hầm trú ẩn tìm thấy hai thi thể, hoàn toàn không liên tưởng đến việc hai thi thể kia được chuyển từ huyệt mộ chính nhà họ Trần đến ngôi mộ chôn cùng, sau đó mới bị ném vào hầm trú ẩn từ phần bị sụp ở ngôi mộ chôn cùng.”
“Còn một việc nữa.” Anh họ Dạ Phong dùng giọng điệu trách cứ nói: “Nếu cậu đã sớm biết cửa ra vào của huyệt mộ ở đâu, sao lại phải mạo hiểm giả vờ nói chuyện với Chu Kiếm làm gì? Cậu có biết một mình đối mặt với một kẻ hung ác như vậy sẽ nguy hiểm thế nào không. Nếu anh ta đột nhiên đánh lén, anh căn bản không kịp chạy ra cứu cậu. Hơn nữa trước đó tên nhóc cậu còn không nói gì với anh, chỉ bắt anh trốn trong cái hang chết tiệt kia để lát nữa xem trò hay!”
“Em cũng không định mạo hiểm như vậy.” Tôi cười khổ: “Nhưng thật sự không còn cách nào khác, tất cả chỉ là suy luận của em, không có bằng chứng rõ ràng nào. Cho dù em có nói cửa ra vào hang cho cảnh sát, thì cuối cùng cũng chỉ tìm được hai cái thi thể, căn bản không thể đưa tên khốn đó ra trước công lý, lại còn đánh rắn động cỏ. Nên em đành phải dùng hạ sách này.”
Dạ Phong từ chối cho ý kiến về lời giải thích của tôi, anh ấy suy ngẫm một hồi rồi đột nhiên nói: “Anh điều tra một chút thông tin về Vương Cường, cậu muốn nghe không?”
Tôi sửng sốt rồi gật đầu.
“Vậy cậu trả lời một vấn đề của anh trước đã. Cuốn tiểu thuyết [Sherlock Holmes] của Conan Doyle được truyền đến đây vào năm nào?”
“Khoảng 10 năm trước.”
“Không tệ.” Anh họ thần bí cười: “Anh nhớ năm đó cả thị trấn phát cuồng vì cuốn tiểu thuyết trinh thám này. Vương Cường cùng vì nó mà biến thành một fan trung thành của trinh thám. Từ khi học cấp 2 cậu ta đã bắt đầu thành lập một hội thám tử có tên là ‘Câu lạc bộ trinh thám’, nhưng xui là cho đến tận khi cậu ta mất tích, câu lạc bộ này vẫn chỉ có mỗi một thành viên là cậu ta.”
“Có lẽ là để chiêu mộ thành viên hoặc để chứng minh khả năng suy luận của mình trước mặt người khác, trước khi mất tích cậu ta đã nói trên báo trường là bản thân có thể phá giải truyền thuyết của trường. Anh nghĩ, có lẽ lúc đó nhóc con kia đã nắm được manh mối gì đó.”
Tôi gật đầu: “Có lẽ lúc đó cậu ta đã phát hiện ra lối vào chính của huyệt mộ.”
“Nhưng vấn đề là một người thông minh như Chu Kiếm, sau khi gϊếŧ chết Lý Bình lại không phát hiện ra chuyện phù hiệu của mình bị mất à?”
Tôi phiền não gãi đầu, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “A” một tiếng.
“Đến giờ em vẫn luôn cho rằng khi Chu Kiếm gϊếŧ Lý Bình, vì hoảng loạn nên đã ném phù hiệu của anh ta vào chỗ quần áo bị xé rách của Lý Bình. Xem ra em nghĩ sai hết rồi!” Tôi từ tốn nói.
“Chẳng lẽ không đúng hả?” Anh họ Dạ Phong nghi ngờ hỏi.
“Không đúng. Em nghĩ là Chu Kiếm cố tình đặt phù hiệu của mình cùng với thi thể của Lý Bình!”
Anh họ giật mình: “Sao anh ta lại muốn làm thế? Làm như thế có hại chứ không có chút lợi nào cho anh ta cả!”
“Anh ta làm như vậy đương nhiên có ý nghĩa chứ. Anh thử nghĩ xem, nếu anh yêu một người, yêu đến mức không thể kiềm chế được, yêu đến mức thậm chí không tiếc gϊếŧ cô ấy để chiếm hữu cô ấy. Như vậy có phải anh sẽ hy vọng mình có thể ở bên cô ấy thời thời khắc khắc, từng giây từng phút không?”
“Nhưng trong tình huống đó, Chu Kiếm không thể làm được. Vì nếu anh ta thường xuyên đến mộ, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, rước lấy nhiều rắc rối không cần thiết. Thế là Chu Kiếm vì yêu Lý Bình nên đã để phù hiệu bên cạnh thi thể Lý Bình, dùng nó thay cho bản thân.”
Tôi liếʍ môi rồi nói tiếp: “Như vậy, thì có lẽ Chu Kiếm từ bỏ tiền đồ tươi sáng trở lại ngôi trường này làm một bảo vệ cũng không phải để giữ kín bí mật anh ta gϊếŧ người, mà để bảo vệ hài cốt Lý Bình. Nhưng một ngày nào đó vào 5 năm trước khi anh ta xuống huyệt mộ, tình cờ bị Vương Cường nhìn thấy.”
“Sau đó Vương Cường đắc ý phát ngôn bừa bãi trên báo trường, khi xuống huyệt mộ chính, sau đó cậu ta phát hiện ra thi thể Lý Bình và đứa trẻ. Anh còn nhớ vụ án hỏa hoạn rất lớn xảy ra ở trấn Tuyết Tuyền hay không? Lúc đó thiêu rụi khu phía đông của một chung cư. Đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ phóng hỏa.”
“Trùng hợp là nhà Vương Cường cũng ở chung cư đó, em đoán vụ cháy kia là do Chu Kiếm phóng hỏa, sau khi anh ta gϊếŧ Vương Cường, không thể tìm thấy phù hiệu của anh ta và quần áo Lý Bình, nên đã đốt chung cư đó tiêu hủy bằng chứng.”
Dạ Phong thở dài: “Thật ra nghĩ một chút thì Chung Đáo, Lý Bình và Chu Kiếm mỗi người bọn họ đều là nạn nhân, nạn nhân của tình cảm, cho nên mới tạo thành cục diện như hôm nay. Hầy, nhưng không ngờ tên Chu Kiếm kia cho dù có bằng chứng xác thực cũng không chịu nhận tội, thế mà lại chịu chơi Đĩa Tiên. Anh ta đúng là tự tìm đường chết!”
“Nhưng thật ra em lại có cái nhìn khác.” Tôi quay đầu lại đột ngột hỏi: "Nghe nói Chu Kiếm bị hù chết đúng không?”
“Đúng vậy, anh đã nhìn thấy thi thể anh ta. Tình trạng khi chết của anh ta rất đáng sợ, khuôn mặt hoảng sợ đến tột cùng.”
Tôi hít một hơi thật sâu, từ tốn nói: "Thật ra, đôi khi hai loại biểu cảm kinh hãi và mừng rỡ như điên rất khó phân biệt. Có lẽ Chu Kiếm biết mình đã cùng đường rồi, anh ta muốn gặp mặt người mình thích lần cuối, cho dù người kia đã trở thành một lệ quỷ hận không thể ăn máu thịt khoét trái tim của anh ta... Có lẽ khoảnh khắc Chu Kiếm chết đi mới là giây phút hạnh phúc nhất của anh ta.”
Nhìn vào bầu trời xanh thẳm, lại đột nhiên phát hiện cuối cùng tôi cũng không thể cười một cách nhẹ nhõm nữa.
Rốt cuộc là oán hận đến mức nào, mới có thể khiến một cô gái ngoan ngoãn như Lý Bình thành một lệ quỷ đi khắp nơi gϊếŧ hại người vô tội chứ?
Mặc dù tôi không tin trên đời này có ma quỷ. Linh hồn có thể luân hồi, mọi thứ đều có nhân quả. Truyền thuyết về hồn ma Lý Bình, còn có thể giải thích rằng cần trình độ khoa học cao siêu hơn! Chỉ bằng với kiến thức hạn hẹp của tôi, không cách nào lý giải nổi.
Nhưng khá tốt rồi, chuyện này cũng đã hạ màn rồi.
Những vẫn còn một chuyện nữa phải nói.
Sau khi khai quật huyệt mộ nhà họ Trần ở trường học, rất nhiều nhà khảo cổ học đã đến đây tiến hành nghiên cứu. Cuối cùng cũng chứng minh được nó là thật.
Nhưng điều khiến người khác khó hiểu là: Chu Kiếm đã nói trong huyệt mộ to như vậy quả thật không có bất cứ vật bồi táng nào được chôn cùng ông cụ Trần. Chỉ tìm thấy hai chiếc quan tài ở chỗ sâu nhất thôi. Trên quan tài được dán rất nhiều phù chú, sau khi cố gắng mở ra, nhóm nhà khảo cổ học kinh ngạc phát hiện, trong mỗi quan tài chỉ có một cánh tay.
Vậy các bộ phận còn lại của thi thể ông cụ Trần đâu? Ai hận ông ta đến mức sau khi ông ta chết còn phải chặt xác? Lúc ấy câu hỏi này đã thành tiêu đề trên trang nhất các tờ báo và tạo ra một chấn động lớn.
Rất nhiều năm sau, khi tôi gặp nhiều chuyện hơn, nhớ lại chuyện này, tôi mới nhận ra tất cả mọi thứ, cho dù là oán khí mạnh mẽ của Lý Bình gϊếŧ chết tám người, hay tiếng trẻ con khóc trong rừng cây long não, đều từ hai cánh tay đã khô héo từ lâu đến mức chỉ còn xương này mà ra. Mà lần này, chính là lần đầu tiên tôi trực tiếp đối đầu với huyệt mộ nhà họ Trần.
Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, nhưng mà không phải không được nói, nhưng phải nói chuyện cho người khác dễ hiểu một chút.
Mấy thứ quỷ quái này, quả nhiên không tồn tại. Hài cốt ông cụ Trần có một lực lượng thần bí bên trong, ảnh hưởng đến người chết, cũng ảnh hưởng đến người sống. Không, không chỉ mỗi hài cốt ông cụ Trần, trên thế gian này có rất nhiều vật thần bí mà con người không thể nào biết được, đều có lực lượng siêu nhiên, đang có hoặc không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của con người, cùng tồn tại song song với thế giới của chúng ta.
Nhưng mà chuyện này nói sau đi.
Tôi… Đang rất đau lòng.
Có lẽ cuộc đời là như vậy, sau khi trải qua mất mát, con người sẽ dần trưởng thành hơn.
“Mặc dù con chim nhỏ kia không có được có cậu ta, nhưng cũng không muốn cậu ta quên đi nó, cho dù hy sinh mạng sống, chỉ cần vì người đó… Nói xem, có phải con chim kia rất ngu ngốc hay không?”
Khi đang ngồi trên máy bay, không biết tại sao tôi lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Tuyết Doanh.
Mở nhật ký của cô ấy ra, trang đầu tiên có nét chữ xinh đẹp viết tên cô ấy. Bên dưới còn có hai chữ… Chim nhỏ…
“Đúng vậy, chim nhỏ thật ngốc, cho dù cô ấy làm như vậy thì cũng không có ai vui cả, sẽ chỉ khiến người thân của mình đau buồn mà thôi...” Lòng tôi rất đau, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Nên dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài máy bay, Thái Bình Dương rộng lớn mang một màu xanh trong suốt. Bầu trời cũng trong xanh, nó và nước biển không ngừng kéo dài tầm mắt tôi ra xa, kéo dài, kéo dài cho đến khi tôi không còn nhìn thấy phía xa xa nữa.
Ở nơi nào đó trên thiên đường…
Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án - Bí Ẩn Số 1: Đĩa Tiên - Hết