Có người từng nói, trên thế gian này, bất luận là bùn đất hay là hòn đá, mọi thứ đều rất đặc biệt. Giá trị tồn tại của chúng không phải đơn giản như chúng ta thường thấy. Có lẽ là như vậy, một vật có quan hệ thân thiết với con người thì chúng có vui buồn hay tức giận không, thế gian này, sau này sẽ trở thành dáng vẻ thế nào?
Tôi không biết, nhưng có thể, bạn lại muốn biết…
Tôi gặp rất nhiều cái chết, duy chỉ có chuyện này, là thê thảm nhất, ma quái nhất, cũng khó quên nhất. Mọi chuyện phải nói đến chuyện xảy ra hơn 100 năm trước ở Mỹ.
…
“Em yêu anh... Em yêu anh...”
Một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang vọng trong căn phòng tối tăm lúc nửa đêm, nhưng nó không phải phát ra từ miệng của một người đẹp duyên dáng nào cả, mà là từ một con rối gỗ vừa được tạo thành.
Không thể nghi ngờ, đây là một con rối gỗ rất xinh đẹp, tóc dài vàng óng, mặc chiếc váy trắng, dáng người rất đẹp, phía sau còn có một chiếc nơ bướm màu hồng phấn, đó là một cái dây cót ẩn giấu, mỗi khi vặn nó, con rối gỗ đáng yêu này sẽ sống dậy, vui sướиɠ mà lại thâm tình không ngừng nói với chủ nhân đã tạo ra nó ba chữ - em yêu anh.
Chủ nhân của nó là một thợ làm rối độc thân hơn 40 tuổi, rất tài hoa, nhưng mãi vẫn không được công nhận, cho đến nay hắn vẫn không nhận được sự yêu thích của bất kỳ cô gái nào.
10 năm trước, trong đầu hắn còn từng có ý muốn kết hôn, nhưng khi đối phương nhìn thấy căn phòng vừa bẩn vừa bừa lại chẳng có vật trang trí nào đáng giá của hắn, lập tức rời đi mà chẳng thèm nhìn lại.
Từ đó về sau, thợ làm rối đáng thương đã từ bỏ ý định kết hôn ra khỏi đầu, toàn tâm toàn ý nhốt mình trong phòng làm ra con rối gỗ trong mơ của hắn.
Cuối cùng có một ngày, hắn làm ra được Tiêm Nhi, đây chính là kiệt tác tốt nhất của hắn từ lúc hắn chào đời đến giờ. Hắn phấn khởi nằm trên chiếc giường đơn cũ nát, dùng hai tay cầm lấy con rối gỗ tên “Tiêm Nhi” này đưa ra trước mắt nhìn say mê, nghe Tiêm Nhi nói lời tỏ tình với hắn hết lần này đến lần khác.
Đôi mắt xinh đẹp được vẽ bằng bút khắc gỗ của Tiêm Nhi giống như có hồn, luôn thâm tình nhìn hắn, bên trong như chất chứa tình yêu vô tận.
Thợ làm rối thở dài một hơi, nói: “Hầy, Tiêm Nhi, nếu em có sinh mệnh thì tốt biết bao! Em có thể lấy anh...”
Mặt rối gỗ dường như u ám đi, nó làm ra biểu cảm rất tiếc hận, tựa như đang tiếc hận bản thân chỉ là một con rối gỗ, một con rối gỗ chỉ biết nói ba chữ "em yêu anh".
Thợ làm rối không phát hiện ra biểu cảm của nó, chỉ cười cười, lẩm bẩm nói: “Ha ha, anh ngốc thật đấy. Thật ra có vợ hay không cũng có sao đâu? Từ hôm nay trở đi, em chính là vợ anh... Một người vợ đã ở bên anh được 5 năm. Bắt đầu từ lúc anh chọn hai khối gỗ trên chợ làm cơ thể cho em, cho đến lúc anh dùng dao từ từ chạm khắc ra cơ thể em từ gỗ đàn hương, 5 năm, không ai hiểu em hơn anh, cũng không ai hiểu anh hơn em!”
Hắn cứ nói mãi, ôm rối gỗ vào trong lòng.
Tiêm Nhi vẫn hạnh phúc mà nói “em yêu anh” với con người đã vì nó mà trả giá tất cả này, nói mà chưa từng dừng lại, nó tựa lên vòm ngực gầy gò của hắn, thật ấm áp, thẳng đến khi dây cót sau lưng “cạch” một tiếng xoay đến hết, lúc này nó mới ngừng lại.
Ngày qua ngày cứ bình thường mà trôi đi. Thợ làm rối ngày càng nghèo rớt mùng tơi, ngay đến cả vấn đề sống cơ bản cũng đã khó có thể giải quyết.
“Cậu đã khất nợ nửa năm tiền nhà rồi, nếu tháng này còn chưa trả tiền, tôi e là cậu phải dọn ra ngoài thôi.”
Chủ nhà luôn hòa ái đến đây tìm hắn, thợ làm rối khúm núm đồng ý, trong lòng lại hết đường xoay sở. Từ hai tháng trước đã không còn ai đến tìm hắn đặt làm rối gỗ theo yêu cầu nữa, hay là làm cái khác? Xin lỗi, ngoại trừ làm rối gỗ thì hắn cái gì cũng không biết làm.
“Tiêm Nhi, em nói xem anh nên làm gì bây giờ đây? Có phải anh vô dụng lắm không?” Hắn say sưa nhìn rối gỗ, cuối cùng cười khổ nói: “Xin lỗi, anh quên mất em ngoại trừ chỉ biết nói ba chữ kia ra thì cái gì cũng không biết...”
Trong đôi mắt Tiêm Nhi lộ ra vẻ thương tiếc và đau buồn, dường như nó căm giận sự vô năng của bản thân.
Đột nhiên nó ngã sang bên trái, rơi từ trên bàn xuống.
Người làm rối sợ hãi kêu một tiếng, cuống quýt ôm lấy nó, sau khi kiểm tra nhiều lần, lúc này hắn mới thở hắt ra một hơi dài: “May mà không sao, nếu em cũng xảy ra chuyện bất trắc gì, anh... Anh thật sự chẳng còn gì nữa.”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn trúng thứ gì đó ở chỗ rối gỗ vừa mới rơi xuống.
Là báo ngày hôm nay, trên đó là một bài quảng cáo được in rất to: “Cuộc thi rối gỗ, miễn là người có lòng tin đối với tác phẩm của mình thì đều có thể tham gia. Địa chỉ báo danh là...”
“Tốt quá rồi! Đây chính là điều anh muốn!” Thợ làm rối hưng phấn hôn Tiêm Nhi một cái: “Em nhất định có thể lấy được hạng nhất! Anh tin là thế! Tiền thưởng rất hậu hĩnh, đủ để chúng ta trả tiền thuê nhà và giải quyết đống hóa đơn chất đầy bàn này.”
Hắn cẩn thận mang theo rối gỗ, ôm theo hy vọng về tương lai bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài là ánh mặt trời chói mắt cũng vô cùng đẹp đẽ. Nhưng hắn lại không biết, kể từ lúc hắn bước ra khỏi cửa không chút do dự, một chuỗi bi kịch kéo dài mấy trăm năm chính thức bắt đầu từ đây…