“Thật ra rất đơn giản. Cách đây không lâu, Lữ Doanh và đám học sinh lớp 7 kia đã đến rừng cây này để đào thi thể trẻ sơ sinh. Cậu ta từng nói với tôi là bọn họ đào được một cái hang rất âm u bên dưới gốc cây này, nhưng hôm sau quay lại thì phát hiện chỗ đêm hôm trước vừa đào không hề có dấu vết bị đào lên, chuyện này khiến tôi thấy rất khó hiểu. Sau khi loại trừ khả năng cậu ta nói dối, tôi bắt đầu điều tra nơi này thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện có một điểm khả nghi.”
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay vốc một nắm đất lên: “Đất ở chỗ họ từng đào cứng không đàn hồi, giống như đất khô cạnh mộ. Nhưng điểm đáng ngờ nhất là nơi đó quá tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết bị quấy nhiễu nào, chuyện này ngược lại trở thành giả tạo.”
“Đám người Lữ Doanh cũng không nằm mơ, bọn họ thật sự đã đào được một cái hang, chỉ là có thể là người nào đó vì mục đích riêng mà xóa dấu vết họ để lại. Mà bây giờ, tôi càng chắc chắn người đó chính là anh.”
Chu Kiếm hừ một tiếng, không nói gì.
“5 năm trước, học sinh lớp 11 tên Vương Cường kia cũng là anh gϊếŧ đúng không? Vì anh ta vô tình phát hiện ra cái hang bí mật này, sau khi anh biết đã gϊếŧ anh ta diệt khẩu?” Tôi tiếp tục suy đoán: “Sau đó anh lại thêm mắm dặm muối, đưa sự mất tích của anh ta vào truyền thuyết trong trường đã sớm bị bóp méo của anh, để dọa những người trẻ tuổi có lòng hiếu kỳ cao khác, nhắc nhở bọn họ đi vào rừng long não càng ít càng tốt để tránh gặp bất hạnh.”
Chu Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ kỳ quái, nói: “Đúng vậy, tôi đã gϊếŧ Vương Cường. Tên kia chó cùng rứt giậu trèo lên cây trốn, tôi cũng trèo theo, càng ngày càng cao, sau đó tôi dứt khoát chặt hết tất cả cành bên dưới của cây long não đó! Hahaha, cuối cùng cậu ta vẫn phải chết trong tay tôi!”
“Nhưng không ngờ là... Trong cõi u minh đã có an bài, Vương Cường không chỉ phát hiện thi thể Lý Bình mà còn lấy được một số mảnh quần áo của cô ấy và thẻ học sinh của anh không biết tại sao lại đánh rơi khi gϊếŧ cô ấy. Anh ta cho chúng vào cái túi, leo lên cây, có lẽ căn bản không phải để trốn anh, mà muốn treo cái túi kia lên trên cây long não, cung cấp manh nối cho chuyện này!” Tôi nói tiếp.
Mặt Chu Kiếm vặn vẹo, hung ác không giống người, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn và căm hận, lại vì giận quá hóa cười mà toát ra vẻ quái dị.
“Áp Tử cũng do anh gϊếŧ đúng không? Sao anh lại muốn gϊếŧ cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta cũng phát hiện ra cái hang kia?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Chu Kiếm lắc đầu: “Áp Tử? Ý cậu là Vương Vĩ hả? Tôi không gϊếŧ cậu ta. Khi tôi phát hiện thì cậu ta đã chết rồi. Tôi không muốn làm lớn chuyện ở đây, nên sinh lòng tốt ném thi thể cậu ta vào cùng chỗ với Vương Cường.”
“Vậy kho báu của nhà họ Trần đâu?” Thấy anh ta phối hợp như thế, trong lòng tôi mừng thầm: “Sau khi Cẩu Hùng và Trương Văn chết, tôi đã từng nghĩ, có lẽ lúc trước bọn họ mời tôi và Tuyết Doanh đến huyệt mộ trên công trường kia là muốn gϊếŧ chúng tôi diệt khẩu; nhưng giờ nghĩ lại, chữ thể Tống mới vừa được khắc trên mảnh gỗ vỡ quan tài trong mộ giấu kho báu nhà họ Trần, người có thể dàn dựng âm mưu này chỉ có thể là anh!”
“Vì anh biết chúng tôi đang điều tra chuyện Lý Bình, hơn nữa ngày càng có tiến triển, nên anh muốn nhân lúc chúng tôi đi xuống huyệt mộ bịt kín cửa ra vào, một lưới bắt gọn những người muốn điều tra cái chết của Lý Bình. Nhưng anh không ngờ tôi có thể nhìn ra chữ kia có vấn đề, khiến âm mưu của anh không thực hiện được.”
“Đúng vậy. Đó là kế hoạch của tôi, nhưng tôi cũng không nói dối. Đây đúng là ngôi mộ chôn trên huyệt mộ nhà họ Trần. Ha ha, cậu có muốn biết huyệt mộ thực sự của nhà họ Trần ở đâu không?” Chu Kiếm không để ý ánh mắt khϊếp sợ của tôi mà nhìn hai ngôi mộ cổ sau lưng tôi.
“Kia... Là mộ chính của nhà họ Trần?” Tôi rất kinh ngạc.
“Đó chính là huyệt mộ nhà họ Trần, nhưng bên trong không có kho báu gì cả. Ngay cả vật bồi táng cũng không có. Nhưng lại ẩn giấu một lối đi bí mật rất dài, có thể dẫn đến ngôi mộ chôn cùng ở sân thể thao đằng kia. Dưới ngôi mộ chôn cùng có một đoạn hầm trú ẩn, do nhiều năm không tu sửa nên tường kép giữa hầm trú ẩn và ngôi mộ chôn cùng kia đã bị sụp, lộ ra một cái động lớn thông nhau, rất thuận tiện cho tôi xử lý thi thể. Tôi tuyệt đối sẽ không để thi thể hai tên đàn ông thối kia ở cùng chỗ với Bình Nhi!”
Thì ra là thế. Mặc dù tôi đã đoán ra ngôi mộ chôn cùng ở trên hầm trú ẩn một đoạn, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng lúc công trường đào móng, đào ra ngôi mộ chôn cùng, khiến một đoạn hầm trú ẩn sau ngôi mộ bị sụp, làm thông bức tường kép giữa mộ và hầm, kết nối chúng lại với nhau…
Chu Kiếm im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Cậu có biết tại sao tôi lại phối hợp như thế này không?”
“Có lẽ anh đã quyết định tự thú.” Tôi bình tĩnh đáp.
Chu Kiếm cười ha ha: “Cậu rất thông minh, nhưng cũng rất ngu ngốc. Cậu cho rằng giấu máy ghi âm rồi lặng lẽ ghi lại lời nói của tôi là có thể bắt tôi à? Nói cho cậu biết, tôi sẽ gϊếŧ cậu diệt khẩu như gϊếŧ Vương Cường, cùng lắm thì lại tìm một nơi giấu thi thể cậu thôi.”
"Anh thực sự nghĩ tôi sẽ ngu ngốc như vậy à?" Tôi nở nụ cười ranh mãnh.
Chu Kiếm sửng sốt, sau đó bước từng bước về phía tôi với vẻ mặt hung ác: “ Đừng cố lừa tôi, lúc đến đây tôi đã kiểm tra kỹ xung quanh rồi. Hôm nay là chủ nhật, bây giờ cả trường ngoài tôi và cậu thì không còn người thứ ba!”
Tôi lấy máy ghi âm từ trong túi quần ra, vứt xuống đất, từ tốn nói: “Mọi chuyện đều có ngoại lệ. Thứ này chỉ là đạo cụ lừa anh nói thật. Hừ, để người đúng trên này chắc chắn không lừa được anh, chẳng lẽ tôi không biết giấu người dưới đất?” Tôi hắng giọng, rồi la lớn về phía ngôi mộ cổ bên phải: “Anh họ, đến giờ lên sân khấu rồi.”
Khi nhìn thấy anh họ Dạ Phong chui từ cửa huyệt mộ ra, tôi lại nhìn chằm chằm vào Chu Kiếm, trầm giọng nói: “Khi biết dưới cây long não có một cái hang lớn, tôi nhanh chóng nghĩ đến chuyện cái hang kia có lẽ có liên quan đến hai ngôi mộ trong rừng cây. Thế là, sau khi tránh khỏi sự giám sát của anh tôi đã liều mạng tìm kiếm.”
“Ha ha, trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa ra vào được giấu dưới bia mộ của ngôi mộ bên trái. Sau đó, tôi lên kế hoạch tỉ mỉ, tự biên tự diễn khổ nhục kế để anh lên sân khấu nhận tội.”
“Đương nhiên, nếu đến giờ anh vẫn không muốn nhận tội… Chơi một trò chơi với tôi đi. Trò chơi Đĩa Tiên...”
Chu Kiếm, kẻ trông có vẻ lương thiện thành thật này, bị ném vào tù. Không lâu sau đó, sở cảnh sát đã tuyên bố hình phạt của anh ta. Tội danh là hϊếp da^ʍ, sát hại Lý Bình, sát hại Vương Cường và mưu sát Dạ Bất Ngữ không thành…
Căn cứ vào lời khai của Chu Kiếm, sau khi đào huyệt mộ nhà họ Trần, chúng tôi tìm được một thi thể phụ nữ và một thi thể trẻ sơ sinh trong hang sâu. Sau khi điều tra, đúng là cô gái tên Lý Bình đột nhiên mất tích mười mấy năm trước.
Cô ấy thực sự đã bị sát hại. Bị Chu Kiếm trói chặt tay chân rồi tàn nhẫn ném vào cái hang sâu kia.
Chu Kiếm bị kết án tử hình.
Nhưng đánh tiếc là pháp luật không kịp trừng phạt anh ta. Trước khi bị hành quyết,
Chu Kiếm đã chết trong ngục giam.
Nghe nói tình trạng khi chết của Chu Kiếm rất kinh khủng, đôi mắt anh ta trợn ngược, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, tay cứng đờ bắt lấy không khí, vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Rốt cuộc trước khi chết anh ta đã nhìn thấy gì? Điều gì khiến anh ta đang sống sờ sờ lại bị dọa chết?
Tôi không biết, cũng không muốn biết lắm.
Một tối nọ, cha tôi bước vào phòng tôi, đưa cho tôi một phong thư.
“Đây là cái gì ạ?” Khuôn mặt tôi đầy vẻ mệt mỏi.
“Vé máy bay.”
“Vé máy bay? Đi đâu ạ?”
“Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá, cha nghĩ tốt nhất là con nên ra ngoài giải sầu.”
“Con không muốn đi.”
“Ở đó có bạn của cha, con cũng biết, năm kia còn đến thăm con đấy.”
“Con thực sự không muốn đi! Con không muốn đi đâu cả.”
“Không phải lúc nhỏ con luôn miệng nói khi lớn muốn cưới chị gái nhà họ à?”
“...”
Ở sân bay, anh họ Dạ Phong làm cảnh sát hình sự ở huyện bên cạnh chạy hổn hển đến tìm tôi.
“Anh xem báo cáo vụ án của Chu Kiếm rồi, cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên anh muốn nghe ý kiến của cậu về chuyện này.” Dạ Phong vỗ vai tôi.
Tôi trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Lòng hiếu kỳ của anh nhiều như vậy từ bao giờ thế?”
“Đừng quên là chúng ta có quan hệ huyết thống.” Dạ Phong cười nói: “Hơn nữa anh rất tò mò chuyện em họ ma quỷ đã trải qua, vì những chuyện xảy ra bên cạnh cậu tuyệt đối không bình thường.”
Tôi muốn phản bác anh ấy, nhưng cuối cùng chỉ thở dài ngán ngẩm: “Hôm qua, sau khi tóm tắt lại toàn bộ sự kiện em đã tự hỏi một lần, đột nhiên phát hiện rất nhiều nghi ngờ đều có thể giải thích được. Bây giờ nghĩ lại, thứ mà 4 cô gái 9 năm trước mời đến, cái gọi là Đĩa Tiên, chắc chắn là Lý Bình bị Chu Kiếm gϊếŧ hại! Cô ấy muốn nói cho chúng ta biết cô ấy bị chôn ở bờ sông, nhưng chữ trên giấy bát quái lại không có chữ sông, nên ba chữ [bên dòng nước] mới xuất hiện trước mắt 5 người chúng em.”
“Vậy sao 9 năm trước Lý Vân lại gϊếŧ Từ Hứa, Trương Tú và Vương Văn?”
“Rất đơn giản, vì sợ. Món đồ chơi này đôi khi chính là vũ khí gϊếŧ người không thấy máu. Em nghĩ Lý Vân cũng có giấc mơ giống 4 người Áp Tử, Cẩu Tử, Trương Văn và Tuyết Doanh. Cô ấy sợ, sợ mình sẽ chết. Nên cô ấy ra tay trước chiếm lợi thế, tự sát hại 3 người bạn tốt của mình.”
Tôi dừng một lát rồi nói thầm: “Đương nhiên chuyện này còn có rất nhiều điểm nghi hoặc em chưa hiểu. Đầu tiên là chữ trên giấy bát quái và chuyện trong mơ gì đó, rốt cuộc là cô gái đáng thương kia đang nhắc nhở chúng ta? Hay là cô ấy căm hận vì bản thân không được giải oan muốn trả thù cả nhân loại?
“Ngoài ra, vào đêm đi tìm thi thể đứa trẻ sơ sinh, nếu Áp Tử đã chết trước khi xuất phát thì rốt cuộc ai đã đi cùng đám học sinh lớp 7? Quan trọng nhất là tại sao chỉ có mỗi em không thấy giấc mơ đó? Chẳng lẽ em làm gì nhiều hơn bọn họ ? Ôi, gần đây em nghĩ nát óc mà vẫn không tìm được đáp án.”
Anh họ Dạ Phong suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Có lẽ anh có thể cho cậu ít lời khuyên về vấn đề này.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy.
Anh họ đắc ý cười rộ lên: “Bi kịch kéo dài 13 năm, chết hơn 10 người, thật ra lúc đầu chỉ có hai hung thủ. Người thứ nhất chính là thủ phạm chính Chu Kiếm, anh ta gϊếŧ chết Lý Bình, Vương Cường và đứa trẻ bản thân mình trộm. Phạm nhân thứ hai là Lý Bình, cô ấy vừa là hung thủ vừa là người bị hại đáng thương kia. Sau khi người phụ nữ đó chết oán khí không tiêu tan, bắt đầu điên cuồng muốn tìm một bước đột phá... Đúng lúc đám ngu ngốc các cậu không sợ chết đi thỉnh Đĩa Tiên, trong lúc vô tình khiến oán linh của cô ấy tỉnh dậy. Phải biết rằng, chuyện những người đã chết có thể làm không phải thứ mà người sống như chúng ta có thể tưởng tượng. Oán khí bị đánh thức bắt đầu gặm nhấm tất cả những người chơi trò Đĩa Tiên, cuối cùng gϊếŧ chết tất cả bọn họ.”
Anh họ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: “Nếu đúng như vậy, thì cái gọi là nghi hoặc của cậu có thể giải thích được rồi. Và thứ đi cùng đám học sinh lớp 7 chỉ có hai khả năng, một là vong hồn của Lý Bình, hai là vong hồn của Vương Cường. Anh nghiêng về người phía sau hơn. Nếu như vậy, có lẽ cái chết của Lý Vân 9 năm trước không phải là tự sát mà là bị ảnh hưởng bởi oán khí của Lý Bình nên mới nhảy lầu. Vì một người để bản thân có thể sống mà đã liên tục gϊếŧ chết ba người bạn tốt, anh thật sự không thể nghĩ ra lý do gì khiến cô ấy cảm thấy hổ thẹn mà tự sát. Về phần Tuyết Doanh, có lẽ cũng không phải vì lo lắng cho cậu nên mới lựa chọn cái chết...”
Tôi ngơ ngác đứng đó, đầu óc hỗn loạn. Thật lâu sau mới cười khổ nói: “Anh là cảnh sát... Mà sao còn mê tín hơn em vậy?”