Tôi đến dự tang lễ của Tuyết Doanh... Trước khi đi, mẹ cô ấy đưa cho tôi cuốn nhật ký của cô ấy, nói là giữ làm kỷ niệm.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí mở nó ra.
Tôi về nhà được ba ngày thì Tuyết Doanh qua đời. Cô ấy nhảy xuống từ tầng thượng của ký túc xá.
Cô ấy... Tự sát. Không ai biết nguyên nhân, cho nên trong trường xuất hiện rất nhiều lời đồn, có cả tốt lẫn không tốt.
Nhưng tôi biết động cơ thực sự thúc đẩy cô ấy tự sát… Một người trong số chúng tôi nhất định phải chết.
Muốn yên tâm thì chỉ có hai cách. Một trong hai bị người còn lại gϊếŧ, hai là bị Đĩa Tiên chọn trúng, không biết khi nào sẽ chết nên chỉ có thể thống khổ chờ đợi, đứng ngồi không yên …
Nhưng Tuyết Doanh lại chọn cách thứ ba. Cô ấy tự sát, vì tôi mà hy sinh mạng sống của bản thân.
Nhưng tôi đã làm được gì cho cô ấy? Tôi chỉ bất lực nhìn cô ấy mờ dần trước mắt tôi, càng lúc càng mờ, cuối cùng tan biến vĩnh viễn vào hư không…
Quá mệt mỏi! Thật sự quá mệt mỏi!
Tôi không muốn học tiếp ở ngôi trường khiến lòng người đau khổ này nữa nên đã làm thủ tục thôi học.
Trong mấy ngày tôi làm thủ tục, trường học dự định sửa sang một loạt phòng học đã cũ để tẩy rửa nấm mốc, nhưng tất cả kế hoạch thi công đều đứt gánh giữa đường. Vì lúc mở rộng móng cho các lớp học mới, một lượng lớn nước ngầm trào lên, làm ngập toàn bộ công trường và sân thể thao.
Lúc này tôi mới hiểu được, hơn 100 năm trước, nước trong con sông đã đi đâu. Nó chưa từng biến mất, chỉ ngấm xuống độ sâu 10 mét dưới lòng đất.
Hôm nay trời quang, tôi đến nghĩa trang thăm Tuyết Doanh. Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Dù sao chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không quay lại.
Không cam lòng... Tôi không cam lòng để cô ấy chết không rõ ràng như vậy… Tôi nhất định phải điều tra ra chân tướng... Nhất định phải cho bản thân và Tuyết Doanh một câu trả lời!
Đứng trước mộ Tuyết Doanh, tôi thầm nghĩ.
Thế là tôi đến gặp Chu Kiếm. Bây giờ người duy nhất có liên quan đến Chung Đạo và Lý Bình chỉ còn mỗi anh ta.
Anh ta không có ở nhà, nên tôi viết vài chữ vào tờ giấy nhỏ rồi nhét vào nhà qua khe cửa, cùng với một bức ảnh.
Màn đêm buông xuống, anh ta theo đúng hẹn đến rừng long não trong trường.
“Cậu có ý gì?” Chu Kiếm chìa tờ giấy nhỏ viết “Tôi biết tất cả rồi. Nếu không muốn bị vạch trần thì 11 giờ đêm nay đến rừng long não cạnh cái đình cổ trong trường học.” Và bức ảnh tôi cố tình để lại cho anh ta ra trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi từ chối cho ý kiến, rút ra một đống mảnh quần áo và một tấm thẻ học sinh từ tay anh ta, nói chậm rì rì: “Chu Kiếm. Học sinh khóa 62, lớp 12-3, trường Trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, 13 năm trước đã thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà bao người mơ ước. Nhưng anh ta lại từ bỏ cơ hội thăng tiến nhanh mà kiên quyết thi vào trường cảnh sát. Cũng vào 11 năm trước anh ta bắt đầu quay lại trường học cũ làm một bảo vệ nhỏ không có tiền đồ. Tại sao vậy? Là vì anh ta có tình cảm sâu nặng với trường cũ của mình, hay là có mục đích riêng, có mưu đồ khác? Tôi cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu, anh có thể nói cho tôi đáp án không?”
“Đương nhiên có thể.” Ngoài dự kiến của tôi, Chu Kiếm sảng khoái đáp: “Một người có thể đỗ đại học danh tiếng thì không hề ngu ngốc, mà một người không quá ngốc thường không có tâm lý phức tạp, khó hiểu. Đương nhiên người đó có mục đích riêng.”
“Mục đích gì?” Tôi nhạy bén hỏi.
Chu Kiếm ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, cất giọng từ tốn: “Nếu là mục đích, đương nhiên trước khi thực hiện được sẽ không có ai sẵn lòng nói ra.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên cười lớn: “Anh là người thông minh, tôi cũng nghĩ mình không quá đần. Hai người thông minh chúng ta vẫn nên nói thẳng đi. Anh gϊếŧ Lý Bình đúng không?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Haha, nếu anh không hiểu thì chắc không ngại nghe tôi kể một câu chuyện xưa nhỉ? 13 năm trước, ngôi trường này từng xảy ra một chuyện.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể.
Nội dung như sau:
Câu chuyện này có ba nhân vật chính, lần lượt tên là Chung Đạo, Lý Bình và Chu Kiếm. Bọn họ học cùng một lớp, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết.
Khi câu chuyện bắt đầu, mối quan hệ của ba nhân vật chính vẫn còn khá đơn thuần, Lý Bình là bạn gái Chung Đạo, còn Chu Kiếm là bạn của hai người này. Nhưng đột nhiên có một ngày, Chu Kiếm phát hiện bản thân yêu Lý Bình. Tình yêu là thứ không thể kiềm chế, cho nên cán cân luôn trong trạng thái cân bằng bắt đầu trở nên bấp bênh.
Không lâu sau, Chung Đạo chia tay Lý Bình, nguyên nhân là vì anh ta yêu cô giáo của mình, tên là Cao Tú. Chính lúc này, sự cân bằng giữa ba người hoàn toàn bị phá vỡ.
Chu Kiếm bắt đầu không ngừng bày kế cho người mình thích. Anh ta tung tin đồn nhảm về cô giáo Cao Tú ở khắp nơi, cuối cùng đẩy cô ấy vào chỗ chết. Anh ta lại dạy Lý Bình, người gần như sụp đổ tinh thần vì bị người yêu bỏ, giả vờ mang thai để giành được sự đồng tình của Chung Đạo. Đồng thời anh ta cũng âm thầm tính toán cho bản thân.
Nhưng sau vài lần tỏ tình đều bị từ chối, lúc này anh ta mới thật sự nhận ra trong lòng Lý Bình vĩnh viễn chỉ có mình Chung Đạo, không thể chứa thêm anh ta. Thế là oán hận tích lũy trong lòng lâu ngày bắt đầu từ từ bộc phát…
Vào một đêm trời u ám, trong rừng long não của trường có một nam một nữ đang đánh nhau.
“Con đàn bà chết tiệt, tôi có chỗ nào không bằng tên kia? Tôi yêu em như vậy, còn yêu em hơn cả cậu ta! Em nói muốn có một đứa trẻ mới sinh, tôi lập tức giúp em trộm một đứa; Em nói ghét cô Cao Tú, không bao giờ muốn thấy cô ta nữa. Tôi lập tức tung tin đồn về cô ta cho em, ép cô ta chết; Em nói xem còn ai có thể đối xử với em tốt hơn tôi nữa?”
Chàng trai kia là Chu Kiếm, vẻ mặt của anh ta dữ tợn, điên cuồng xé rách đồng phục của cô gái đang nằm dưới người anh ta.
Cô gái liều mạng giãy giụa, cắn anh ta, nhìn chằm chằm Chu Kiếm bằng ánh mắt căm hận khiến người khác sởn tóc gáy: “Cầm thú, đừng đυ.ng vào tôi. Tôi thề, nếu tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!”
“Thành quỷ? Hừ, con đàn bà chết tiệt, tôi tác thành cho em, tôi sẽ biến em thành quỷ.” Chu Kiếm nở cười quái dị, anh ta dùng sức bóp cổ cô gái kia, càng bóp càng chặt, cho đến khi cô ấy không còn giãy giụa nữa, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này Chu Kiếm mới như hoàn toàn bừng tỉnh, vội vàng buông tay.
“Bình Nhi, anh không cố ý. Em tin anh, anh thật sự không cố ý… Sao anh có thể gϊếŧ em được!” Anh ta sợ hãi thọc tay vào miệng mình, cơ thể co rúm, cả người run lên.
Không biết qua bao lâu, Chu Kiếm đột nhiên cười, anh ta vừa cười ngây ngô vừa cúi xuống thâm tình vuốt ve khuôn mặt cô gái kia: “Nhưng thế này cũng tốt, Bình Nhi, như vậy thì em sẽ không thích những người khác nữa. Em vĩnh viễn là của anh!”
“... Anh đã gϊếŧ chết Lý Bình như vậy, sau đó giấu xác cô ấy và đứa trẻ ở một nơi khuất ánh sáng.” Tôi nhìn chằm chằm Chu Kiếm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng để tôi phải thất vọng, anh ta chỉ cười nhếch mép, nói: “Câu chuyện giàu trí tưởng tượng, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu cứ nhất định phải nghi ngờ tôi.”
“Thật ra rất đơn giản.” Tôi dựa vào cây long não từng treo cái túi hàng màu xanh kia, thở dài: “Sau khi Tuyết Doanh chết, quả thật tôi rất suy sụp... Tôi không cam lòng để cô ấy chết không rõ ràng như thế, nên quyết tâm phải tra ra chân tướng.”
Nhất định phải cho bản thân... Và Tuyết Doanh một lời giải thích! Tôi thầm nghĩ trong lòng.
“Đến nay, tôi vẫn cảm thấy truyền thuyết trong trường có thứ gì đó bị bóp méo, cho đến khi nhớ lại những gì Tuyết Doanh nói với tôi trước khi chết mới chợt nhận ra. Truyền thuyết trong trường đều là thứ được truyền lại, có thể thật cũng có thể giả, nhưng nếu nhân vật chính không phải là Chung Đạo… Thì tại sao những truyền thuyết trong trường này lại tồn tại? Sao lại miêu tả Chung Đạo như một kẻ xấu tội ác tày trời? Thật ra vấn đề thứ hai rất rõ ràng, bởi vì người bịa đặt truyền thuyết trong trường có sự căm hận mãnh liệt với Chung Đạo.”
Tôi mỉm cười với Chu Kiếm: “Chu Kiếm, chỉ có người ở trong trường nhiều năm mới có năng lực tùy ý bóp méo lời đồn về truyền thuyết, chỉ hươu bảo ngựa. Anh làm bảo vệ 11 năm, đối nhân xử thế đều rất khiêm tốn, thế nên có rất ít người biết đến sự tồn tại của anh, kể cả tôi cũng là do tình cờ tìm được thẻ học sinh của anh mới phát hiện ra có người như anh, bắt đầu chú ý đến anh. Không ngờ càng điều tra, tôi càng cảm thấy anh không đơn giản!”
Tôi dừng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra tôi bắt đầu nghi ngờ anh là vì đứa trẻ trong truyền thuyết trong trường kia. Lúc sắp chết Chung Đạo nói anh ta chưa từng có hành vi vượt rào với Lý Bình, đứa trẻ Lý Bình mang thai chắc chắn không phải của anh ta. Tôi tin anh ta. Cho nên, rốt cuộc Lý Bình có mang thai không? Nếu mang thai, thì đứa trẻ là của ai? Nếu không mang thai, thi thể đứa trẻ mà Lý Bình đưa cho Chung Đạo xem ở đâu ra? Tôi đã nhanh trí nhờ bạn bè điều tra giúp tôi, 13 năm trước ở bệnh viện trấn Tuyết Tuyền có đứa trẻ nào bị trộm đi không. Không ngờ, rất dễ dàng tìm được hồ sơ, càng không ngờ còn có thêm thu hoạch. Một vị điều dưỡng già ở bệnh viện đó đã thề son sắt là người trộm đứa trẻ mặc đồng phục trường Trung học Số 1, bởi vì chuyện này ầm ĩ rất lớn nên đến bây giờ bà ấy vẫn nhớ rất rõ… Có nghĩa là Lý Bình căn bản không mang thai, đứa trẻ cô ấy đưa cho Chung Đạo xem chính là đứa trẻ bị anh trộm từ bệnh viện!”
Trên mặt Chu Kiếm vẫn đầy ý cười, tựa như đang nghe một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh ta: “Lời nói của cậu thật mâu thuẫn. Nếu cậu nói Chung Đạo chưa từng chạm vào Lý Bình, tôi nghĩ hai người trong cuộc chắc chắn cũng phải biết rõ mới đúng. Vì sao Lý Bình lại lấy thứ đó đi tranh thủ sự đồng tình? Cho dù cô ấy có ngu ngốc như vậy, thì tôi nghĩ tôi cũng không ngốc đến mức sẽ đi làm loại chuyện tốn công vô ích này!”
“Đương nhiên anh có tính toán của riêng mình.” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, kiên nhẫn giải thích: “Vì Lý Bình bị Chung Đạo đá, chịu đả kích lớn nên thần kinh không bình thường. Cho dù anh có kiến nghị gì với cô ấy, chỉ cần nói có thể khiến Chung Đạo quay về thì chắc chắn cô ấy đều sẽ làm theo; Còn anh, càng muốn Lý Bình vì chuyện này mà hoàn toàn hết hy vọng với Chung Đạo, để cô ấy hiểu rõ người đàn ông kia vĩnh viễn sẽ không yêu cô ấy nữa. Cho nên anh mới mạo hiểm làm chuyện ngu xuẩn này.”
Chu Kiếm vỗ tay rất mạnh: “Suy luận rất xuất sắc. Nếu tôi thật sự gϊếŧ Lý Bình, vậy cậu nói xem, tôi giấu thi thể cô ấy ở đâu? Sao đến giờ vẫn không có ai phát hiện ra?”
Tôi lạnh lùng cười, nhìn xuống dưới chân: “Tôi nghĩ đáp án ở ngay dưới tàng cây long não trắng này. Chỉ cần đào xuống dưới, sẽ nhanh chóng phát hiện có một lỗ hổng rất lớn, hẳn là thi thể của Lý Bình và đứa trẻ đều ở đó!”
“Sao cậu biết?” Cuối cùng biểu cảm của Chu Kiếm cũng thay đổi.