Ngày hôm sau, sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định đến đồn cảnh sát và khai ra nơi Áp Tử chết. Trường học lại được một phen náo loạn.
Người của sở cảnh sát đã mở hầm trú ẩn và tìm thấy hai thi thể nam giới ở khu vực bên dưới công trường.
Một trong số đó thật sự là Áp Tử, cơ thể cậu ta trương phình vì bị ngâm trong nước thải thời gian dài. Bác sĩ pháp y giám định ra cậu ta chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, mà thời gian chết là… Hai giờ trước cuộc hẹn với đám học sinh lớp 7 đó!
Vậy thì, đêm đó ai đã ở cùng mấy thằng quỷ nhỏ? Chẳng lẽ thật sự có ma hả?
Mà thi thể thứ hai càng khiến câu chuyện trở nên khó hiểu hơn.
Rõ ràng anh ta đã bị ném trong hầm trú ẩn rất nhiều năm, cơ thể bị nước thải ăn mòn chỉ còn lại xương và tóc. Pháp y cũng khó có thể xác định bộ dạng khi còn sống của anh ta. May mắn là tìm được thẻ học sinh trên thi thể nên đã xác định được thân phận của anh ta… Chính là người trong truyền thuyết của trường, Vương Cường, nam sinh lớp 11 đột ngột mất tích vào 5 năm trước sau khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ở gần đình cổ.
Chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi, đã có mấy người chết liên tiếp, thậm chí hiệu trưởng đương nhiệm còn mất đi đứa con yêu quý của ông ấy. Nhà trường tất nhiên không muốn loại chuyện như thế này truyền ra ngoài, vì vậy tiền bắt đầu phát huy tác dụng.
Đổi lại, học sinh của trường khá thê thảm. Không chỉ giá của mọi thứ trong trường tăng lên chóng mặt mà còn liên tục bị yêu cầu đóng rất nhiều khoản phí không đâu vào đâu.
Haiz, sau ngày hôm đó, tôi bỗng thấy mệt mỏi quá độ nên đã dứt khoát xin nghỉ mấy ngày để về nhà.
Nhà tôi cách trường không xa, ở thị trấn lân cận, ngồi xe hơi hơn nửa tiếng là đến. Chắc chắn cha tôi đã nghe về những vụ án xảy ra hàng loạt ở trường, nhưng kỳ lạ là cha không hỏi tôi nhiều.
“Haiz, ở nhà vẫn là tốt nhất…” Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đài phun nước giữa vườn hoa trên sân thượng không ngừng phun cột nước trắng xóa hòa lẫn trong màn mưa lớn, cảm thán.
Dù đã trải qua mấy ngày gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng trong lòng tôi vẫn không thấy thoải mái. Và còn một chuyện nữa… Rốt cuộc ai sẽ chết? Tuyết Doanh, hay là tôi?
Đứng mỏi chân, tôi bật TV lên và chuyển sang đài truyền hình địa phương.
Bản tin buổi trưa vừa bắt đầu không lâu, tôi chán chường xem tin tức, dường như sáng sớm hôm qua lại có người nhảy lầu tự sát.
“Thật là, sao con người bây giờ luôn buồn tẻ như vậy… Rốt cuộc họ coi tính mạng của bản thân là cái gì?” Tôi tự lẩm bẩm, không nhịn được tăng âm lượng, muốn nghe xem lần này người ngu ngốc là ai. Hình ảnh người tự sát chầm chậm hiện ra trên màn hình, nhưng chưa đợi tôi nhìn rõ đã có âm thanh vang lên từ dưới lầu.
Kính coong… Là tiếng chuông cửa. Tôi nhìn xuống dưới thì thấy một cô gái mặc váy liền màu trắng. Mặc dù nhìn từ trên cao không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể thấy dáng người cô ấy rất đẹp, rất quen mắt.
Tôi xuống lầu kiểm tra. Ha ha, hóa ra là Tuyết Doanh!
Cả người cô ấy ướt sũng, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng loạn như thể đang rất sợ hãi. Tuyết Doanh vừa nhìn thấy tôi đã lao vào ôm chặt rồi bật khóc thút thít… Cơ thể cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh lẽo lạ thường. Có lẽ bởi vì dầm mưa…
Trời! Tôi thực sự không hiểu gì nhưng vẫn hỏi: “Sao… Sao vậy?” Tôi chưa từng dỗ dành con gái, bởi vì sinh vật cảm tính này sẽ luôn làm một vài điều ngu ngốc mà tôi không thể nào hiểu được.
Sau một giờ dỗ dành, cuối cùng Tuyết Doanh cũng lấy lại bình tĩnh. Cô ấy thay một bộ đồ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
“Rượu vang hay cà phê?” Tôi hỏi.
“Gì cũng được.” Giọng cô ấy vẫn còn hơi run… Haiz, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Tôi kìm nén sự tò mò của mình, chờ cô ấy uống xong vài ngụm vang đỏ mới từ từ hỏi: “Giờ cậu có thể nói rồi chứ… Tại sao cậu lại tìm đến tôi… Và tại sao cậu lại sợ hãi như vậy?”
Tuyết Doanh gật đầu, nói: “Cho tôi mượn tay của cậu được không?” Trước khi tôi kịp phản ứng thì cô ấy đã nắm chặt lấy tay tôi, như thể muốn củng cố lòng can đảm, lại như đang xác nhận sự tồn tại của tôi.
Lúc này, cô ấy mới từ từ kể lại: “Sáng nay tôi đến lớp như mọi ngày. Khi đến tiết thứ ba, tôi thấy rất khó chịu và luôn có cảm giác buồn ngủ. Do đó tớ đã xin phép giáo viên rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước.”
“Theo lý mà nói thì lúc đó mọi người đều đang lên lớp, gần như không có ai ở trong ký túc xá. Nhưng khi mở cửa ký túc xá, tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi mặc chiếc váy liền màu xanh tím đang ngồi trên giường của tôi, quay lưng về phía tôi. Tôi tưởng là mình đi nhầm phòng, vội nói xin lỗi rồi lui ra ngoài. Nhưng khi nhìn lại số phòng lại thấy không đúng! Rõ ràng đây là phòng của tôi mà! Tôi lại bước vào, nói với chị ta: “Chị ơi, chị vào nhầm phòng rồi ạ.” Chị ta không quay lại nhìn tôi, cũng không trả lời, chỉ ngồi thẫn thờ ở đó.”
“Hay là… Chị đang đợi ai ạ? Là Trương Gia ở giường trên của em sao?” Tôi hỏi tiếp, sau đó vừa quan sát chị ta, vừa bước mấy bước về phía trước. Kiểu váy đàn chị này mặc quả thực rất cũ, phải cách đây chừng hơn chục năm rồi. Lạ hơn nữa là ở mép váy vẫn còn vài mảnh vá. Nhưng nhìn chung vẫn khá giản dị, sạch sẽ.”
“Ngôi trường hám lợi này cũng nhận học sinh nghèo như vậy hả? Tôi nghĩ, rất ngạc nhiên, trong lòng không khỏi thương tiếc, nói: “Đàn chị, váy của chị bị rách rồi… Hay chị thay một bộ mới đi. Vừa hay, hôm qua em có mua mấy bộ, có điều hơi lớn… Nhưng có lẽ chị mặc vừa. Ha ha, chị có muốn thử một chút không?”
“Chị ta vẫn im lặng, không nhìn tôi, cũng không làm gì, như thể trong phòng này chỉ có mình chị ta. Tôi tự hỏi có phải bản thân đã nói gì xúc phạm chị ta hay không? Á! Không ổn! Nghe nói những học sinh nghèo khi đi học ở thành phố lớn sẽ cảm thấy tự ti, có thể vừa nãy tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của chị ta. Điều này không ổn! Vì thế tôi vội nói: “Em… em không có ý đó!”
“Đàn chị này cuối cùng cũng có phản ứng, từ từ quay đầu nhìn tôi. Aaa! Chị ta… Chị ta không có mặt! Không! Phải nói là khuôn mặt của chị ta trống rỗng, nơi lẽ ra phải có ngũ quan lại trống rỗng, cái gì cũng không có, như một khuôn mặt manga chỉ có đường nét khuôn mặt và mái tóc được vẽ ra.”
“Tôi thét chói tai, xông ra ngoài, bên tai vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng cười của chị ta ở sau lưng. Chị ta dùng chất giọng quái dị và lạnh như băng lặp đi lặp lại một điều: “Ở bên bờ nước… Còn có một… Ở bên bờ nước… Còn có một… Hì hì, hì hì hì hì…”
Tuyết Doanh kể đến đây, bởi vì hoảng sợ mà bàn tay bấu mạnh, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi. Có thể tưởng tượng ra được cô ấy đã sợ hãi như thế nào!
“Vì thế cậu đến đây tìm tôi?” Tôi bình tĩnh hỏi. Cô ấy gật đầu. Tôi thở dài, nói: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn chung đi, ăn xong tôi đưa cậu về trường.”
“Không! Tôi không muốn quay về đó.” Cô ấy kêu lên.
“Vậy cậu định làm gì?” Tôi hỏi: “Cậu định ở lại đây à?”
“Có được không?” Cô ấy bối rối hỏi.
Tôi cũng đến chết lặng với câu hỏi ngu ngốc này: “Đương nhiên là không được! Cậu nghĩ đi, một cô gái có nhà không về mà lại ngủ lại nhà của một chàng trai. Rồi sẽ có người hỏi [Này, hai người một nam một nữ trẻ khỏe, qua đêm với nhau trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?] Sau đó một người khác sẽ giả vờ trả lời [Còn có thể làm gì? Ngoài việc làm chuyện kia, thì cũng chỉ có thể làm cái chuyện kia thôi.] Khi đó những lời đàm tiếu sẽ xuất hiện, tôi không sao nhưng cậu thì thảm rồi.”
“Chuyện này có là gì!” Tuyết Doanh không thèm quan tâm, nói: “Tôi sắp chết đến nơi rồi, không để ý nhiều như vậy đâu. Với lại cậu đã hứa là sẽ bảo vệ tôi mà!”
“Ừ, tôi đang bảo vệ cậu… Bảo vệ danh dự của cậu.”
“Nhưng cậu đưa tôi về nhà đi. Tôi… Tôi sợ lắm!”
“Có gì phải sợ.” Tôi không những không giận mà còn cười: “Sau này ngoan ngoãn học tập, đừng ở một mình là được.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
“Cậu thật sự không cho tôi ở lại à?”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
“Thôi được rồi! Vậy tôi về trước đây, đồ ngốc. Cậu vừa lòng rồi chứ!” Cô ấy tức giận đi ra ngoài.
“Này, cần gì phản ứng mạnh như thế? Để tôi tiễn cậu!” Tôi chộp lấy áo khoác rồi đi theo.
Haiz, thế mới nói tôi ghét nhất con gái vô lý như vậy. Tính cách thất thường của họ khiến cho người khác không biết phải làm sao. Rõ ràng là muốn tốt cho họ, cuối cùng lại đổi về thái độ không tốt, rốt cuộc là muốn cái gì đây!
Đến khi bắt xe buýt trở lại trường, cơn giận của Tuyết Doanh cũng đã nguôi ngoai.
Đến cửa ký túc xá, cô ấy nói: “Cậu có thể đi cùng tôi không? Bây giờ mà lên lớp nhất định sẽ bị mắng. Hơn nữa còn là Vạn Diêm Vương…”
Tôi nói: “Không ổn đâu, đây là ký túc xá nữ, bị người khác nhìn thấy thì mệt lắm.”
“Có sao đâu, giờ mọi người đều đang ở trên lớp rồi. Cậu không sợ tôi sẽ gặp bất trắc à? Lỡ như nó quay trở lại thì sao?” Cô ấy nắm lấy tay tôi, kiên quyết kéo tôi đi vào. Tôi cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của con gái.
Nó thực sự rất khác so với khu ký túc xá bừa bộn của lũ con trai. Giường của Tuyết Doanh nằm ở ngay cạnh cửa sổ, chiếc chăn được gấp gọn gàng đặt trên tấm ga giường đơn màu xanh da trời sạch sẽ và ngăn nắp.
“Haha, thật giống vẻ ngoài của cô ấy. Lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Gọn gàng đến nỗi như thể tối qua cô ấy không có ngủ ở đây.” Tôi nghĩ, nhưng cũng cảm thấy không đúng lắm. Tại sao tôi lại nghĩ đêm qua không ai ngủ trên chiếc giường này.
Chúng tôi ngồi trên mép giường, không nói với nhau một lời nào. Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
“Tớ luôn thích nhìn cái cây to ở ngoài kia, đôi khi còn có thể nhìn thấy được tổ chim trên cành cây. Ha ha, ở đó có chim cha, chim mẹ, có một con chim non mới sinh. Nó còn chưa biết bay, mỗi ngày chỉ biết kêu chiêm chϊếp, kiên nhẫn chờ bố mẹ trở về…” Khuôn mặt cô ấy tràn ngập hạnh phúc.
“Sau này cậu có thể tiếp tục quan sát, đến khi con chim nhỏ biết bay rồi di cư về phía nam cùng với cha mẹ nó vào mùa thu.” Tôi nói.
“Nhưng sau đó con chim nhỏ kia sẽ trở lại chứ?”
“Chắc là có…”
“Cậu chắc không?”
“Hả, không ai dám chắc”
Cô ấy lại ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên nói đầy ngây thơ: “Tôi nghĩ con chim nhỏ ấy nhất định sẽ quay về, nó sẽ quay về một mình rồi lấy vợ sinh con trong chiếc tổ nơi nó ra đời. Bởi vì nó nhất định không nỡ rời ra mảnh đất nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên, cũng không nỡ chia cắt với người nó yêu. Ngay cả khi người kia không biết nó đã say mê anh ấy, thậm chí anh ấy còn không hề thích nó… Con chim nhỏ kia nhất định vẫn tiếp tục nén chặt tình yêu vào sâu trong trái tim, dù không có được anh ấy thì nó cũng phải khiến cho anh không thể nào quên được nó, cho dù là phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ cần là vì anh ấy… Cậu nói xem, con chim nhỏ kia có phải là rất ngốc không?”
“Không, có lẽ đây là số phận của nó. Giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát.” Tôi bị lây cảm xúc của cô ấy, tâm trạng cũng hơi trầm xuống.
Lúc này, tiếng chuông tan học từ xa truyền đến. Mới đó mà đã đến giờ tan học.
“Thôi, tôi phải đi rồi.” Tôi đứng dậy. “Nếu người khác nhìn thấy tôi ở đây, nhất định sẽ coi tôi là tên háo sắc mà bắt lại mất.”
Tuyết Doanh nhìn tôi lưu luyến không rời. Trong mắt chỉ có bi thương và đau khổ, như thể sau này không bao giờ được nhìn thấy tôi, thấy thế giới này nữa. Cô ấy kéo tôi, sau đó lại ngập ngừng buông tay.
Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên và áp đôi môi hồng hào lên môi tôi. Tôi không hề phòng bị, chỉ cảm thấy môi cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh đến mức khiến lòng tôi đau nhói…
Lúc này, hình ảnh vụ tự tử được phát trên TV chợt hiện lên trong đầu tôi… Đó, đó chính là Tuyết Doanh.
“Không! Không phải! Không thể nào là như thế!” Tôi tuyệt vọng hét lên. Nhưng cô ấy chỉ nở một nụ cười nhẹ với tôi: “Tất cả những điều này đều là vì cậu, tôi muốn cậu phải vĩnh viễn nhớ đến tôi!”
Gió lại nổi lên. Nó xuyên qua ngọn cây, lẳng lặng cuốn bay mấy chiếc lá khô, một con chim nhỏ kêu chiêm chϊếp, lắc lắc đôi cánh nhỏ xíu của nó, bước những bước đầu tiên ra khỏi tổ…