Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau. Tôi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: “Người anh đang nói đến có phải là cô giáo trẻ tuổi đã tự sát trong căn phòng này, cách đây hơn mười mấy năm về trước?”
“Đúng vậy. Hai người không thể tưởng tượng được đâu… Tôi đã yêu cô giáo của mình!”
Chung Đạo bật cười, cười rất lớn, những giọt nước mắt bắt đầu giàn giụa: “Tôi là con trai của thầy hiệu trưởng. Tôi không cần chăm chỉ học hành mà vẫn có được điểm số cao như mình mong muốn. Tất cả những thành tích mà tôi có được là giả, tất cả giáo viên bộ môn đều muốn lấy lòng bố tôi,cho dù tôi thi cử như thế nào, thậm chí nộp giấy trắng, tôi vẫn được điểm tuyệt đối. Chỉ có cô giáo Cao Tú đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, không quan tâm bố tôi là ai, thân phận ở trường của tôi đặc biệt như thế nào… Cô ấy nói một là một, hai là hai, dần dần tôi phát hiện rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi người cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy, yêu chính cô giáo của mình! Hừ, các người nói xem, đó có phải là một chuyện rất vô lý không?”
“Khi ấy, mối quan hệ của anh và Lý Bình là gì?” Tôi ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi anh ta.
Chung Đạo nhớ lại: “Bình Nhi là bạn gái của tôi.”
“Mỗi lần tôi muốn nói lời chia tay với cô ta, cô ta đều van xin, quỳ xuống đất ôm lấy chân tôi không buông. Tôi đã nói rằng tôi không còn yêu cô ta nữa, cô ta vẫn không nghe. Thậm chí, cô ta còn lấy việc cắt cổ tay để dọa dẫm tôi, ép tôi không được rời xa cô ta.” Anh ta đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt: “Thậm chí, có một ngày kia, cô ta chạy tới nói với tôi rằng mình đang mang trong người đứa con của tôi. Tôi khá bất ngờ, bởi vì bản thân tôi chưa bao giờ có hành động nào vượt rào với cô ta. Nhưng Bình Nhi thề sống thề chết rằng đứa bé chính là con tôi, cô ta nói rằng tôi có thể không thừa nhận nó, thậm chí vì tương lai của tôi, cô ta sẽ phá bỏ cái thai trong bụng. Tôi mặc kệ cô ta, quay người bỏ đi.”
“Nhưng không lâu sau, cô ấy lại hẹn tôi đến đình cổ. Bình Nhi ra vẻ thần bí đưa cho tôi một chiếc túi. Tôi mở ra và nhìn vào trong, xém chút nữa thì buồn nôn. Bên trong túi là một đứa bé, đứa bé đã chết! Trên mặt đứa bé dính đầy máu, dường như mới vừa được sinh ra từ trong bụng mẹ. Trên cuống rốn vẫn còn dính một cộng dây rốn rất dài…”
Chung Đạo nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, dường như anh ta có nỗi sợ hãi rất lớn đối với đoạn ký ức đó: “Bình Nhi nhìn tôi cười, nụ cười khiến tôi không rét mà run. Cô ta nói cô ta đã gϊếŧ chết con của chúng tôi, tôi sẽ không còn phải lo lắng việc bị người khác lời ra tiếng vào. Tôi cảm thấy chuyện này thật khó tin, nên đã mặc kệ cô ta và bỏ đi. Nhưng tôi không biết rằng, ngay lúc tôi rời đi, đó là khoảnh khắc vĩnh biệt. Sau đó, Bình Nhi mất tích, tôi nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn thất vọng về tôi, nên đã một mình đi đến một nơi không còn ai biết cô ta là ai…”
“Cậu có tin lời anh ta nói không?” Tuyết Doanh kề sát miệng vào tai tôi.
Tôi thở dài: “Câu chuyện của anh ta rất logic. Mặc dù nó khác xa hoàn toàn với những truyền thuyết chúng ta đã từng nghe được ở trường học, nhưng nó có độ đáng tin cậy nhất định.”
Tuyết Doanh nhìn Chung Đạo, cô ấy lớn tiếng hỏi: “Nếu anh không phải hung thủ, tại sao nửa đêm anh lại đến căn phòng này tìm tài liệu học sinh?”
“Sổ tài liệu học sinh của tôi sao?” Chung Đạo ngạc nhiên, anh nghiêng đầu: “Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm món đồ đó.”
“Vậy anh đến đây để tìm thứ gì?” Tôi tò mò hỏi.
"Một món đồ tôi bỏ quên cách đây mười mấy năm.”
Trên gương mặt sầu não của Chung Đạo xuất hiện vài tia ngọt ngào: “Một chiếc khăn quàng cổ, đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho cô ấy. Mặc dù cô giáo nói rằng tôi còn quá nhỏ, cô ấy không thể chấp nhận tôi. Tôi đã gắng sức năn nỉ, cầu xin, cuối cùng cô ấy đã nhận chiếc khăn quàng cổ bằng lụa màu hồng ấy. Tôi được biết, sau khi cô ấy tự sát, chiếc khăn quàng cổ đã được tháo xuống và cất giữ tại đây. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi mới có đủ can đảm để hạ quyết tâm đến đây tìm nó!”
“Đúng rồi, tôi nhất định phải tìm ra nó!” Chung Đạo chầm chậm đứng dậy, anh ta ngồi xổm trước tủ tài liệu, tiếp tục tìm kiếm.
“Anh đang muốn thì thứ này có đúng không?” Tuyết Doanh thoáng ngại ngùng, cô ấy đưa chiếc khăn quàng cổ về phía anh ta.
Chung Đạo há hốc miệng, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, cầm chiếc khăn quàng cổ, anh ta vẫn không ngừng run lên: “Là nó, chính là nó.” Anh ta lẩm bẩm, những giọt nước mắt muộn màng không ngừng trào ra từ đôi mắt đờ đẫn của anh ta.
“Tại sao món đồ đó lại ở trong tay cậu?” Tôi lấy làm lạ.
Tuyết Doanh lè lưỡi với tôi: “Vừa rồi trong lúc cậu đang tập trung tìm tài liệu, người ta đã phát hiện ra chiếc khăn lụa này, vì cảm thấy sự xuất hiện của nó không hợp lý, nên tớ đã tháo nó từ trên tường xuống để nghiên cứu. Không ngờ bị cậu kéo đi, tớ đành phải nhét vội nó vào ba lô.”
Tôi híp mắt, nghi hoặc nhìn cô ấy: “Nói dối, tôi nghĩ cậu đang muốn bán nó để kiếm tiền lời bỏ túi riêng thì có.”
“Người ta không giống như cậu đâu.” Tuyết Doanh tức giận vì bị nói trúng tim đen, mặt cô ấy đỏ bằng, khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt né tránh ánh mắt của tôi.
Phải mất một lúc sau Chung Đạo mới hồi phục tâm trạng, anh ta nhìn chúng tôi, lên tiếng cầu xin: “Các người có thể để tôi yên tĩnh một mình ở nơi này trong chốc lát được không?”
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu cùng lúc. Không ngờ, chúng tôi vừa bước ra khỏi văn phòng, Chung Đạo đã lập tức đóng sầm cánh cửa, khóa trái.
“Anh tính làm gì?” Tôi sửng sốt, dùng sức gõ vào cánh cửa.
“Các người không cần xen vào chuyện này, tôi rất nhớ cô giáo Cao Tú, tôi thật sự rất nhớ cô ấy.” Xuyên qua lớp cửa sổ kính bên anh, tôi nhìn thấy Chung Đạo đang từ từ bò lên bàn làm việc, giơ tay treo chiếc khăn quàng cổ lên trần nhà. Anh ta đưa hai tay nắm chặt thòng lọng. Tôi và Tuyết Doanh không do dự đập vỡ cửa sổ kính, chúng tôi cố gắng cạy phần lớp sắt đã hàn lại phía bên trong cửa sổ. Anh ta nhìn hai chúng tôi, thở dài một hơi, khẽ mỉm cười: “Các người biết gì không? Thật ra người đã chết có thể ở bên nhau, chỉ cần mình và người trong lòng mình chết cùng một chỗ, cùng một cách chết. Sau đó hai người có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ lìa xa.”
Một cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng, tôi rùng mình một cái, hét lớn về phía anh ta: “Anh là một kẻ ngu ngốc! Người đã chết là hết. Làm gì có cái gọi là đời đời kiếp kiếp mãi mãi không bao giờ lìa xa. Anh chỉ là một tên yếu đuối, không dám đối mặt với thực tại!”
“Đúng, tôi là một tên yếu đuối, một kẻ hèn nhát. Nếu không tôi đã không mất đến tận mười ba năm mới dám hạ quyết tâm.” Ánh mắt Chung Đạo vô hồn nhìn vào chiếc khăn quàng cổ, toàn thân anh ta trở nên cứng đờ, anh ta nhìn chằm chằm vào không khí, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Cô giáo, là cô sao? Cô đến đón em sao?” Anh ta cười, rồi lại khóc, hai hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào: “Em đã 31 tuổi rồi, không còn là một thằng nhóc trẻ con như ngày xưa nữa, cô có thể chấp nhận em không? Em rất hạnh phúc, em thật sự rất hạnh phúc.”
Chung Đạo chầm chậm đưa đầu vào nút thắt của chiếc khăn quàng cổ, anh ta đang chuẩn bị dùng hai chân đang ngã cái ghế, ngay lúc này, có một đôi tay vô hình đột nhiên bóp lấy cổ anh ta.
“Bình Nhi, tại sao lại cô! Lại là cô sao!” Chung Đạo ho khan một tiếng, anh ta che cổ, thống khổ nhả ra từng chữ một: “Buông tôi ra, tôi muốn ở bên cạnh cô giáo. Vì sao cô luôn muốn ngăn cản tôi? Người tung ra lời đồn cô Cao Tú yêu đương với học sinh, bị chính học sinh của mình làm có thai là cô đúng không? Cô đã đố kỵ với trái tim kiên cường của cô ấy. Vì sao cô chết rồi vẫn không buông tha cho tôi và để tôi với cô giáo được ở bên nhau?”
Chung Đạo vặn vẹo phần cổ, cố gắng chui đầu vào dây thòng lọng một lần nữa, nhưng đôi tay vô hình vẫn giữ lấy anh ta và kéo anh ta về phía sau.
Lớp da trên cổ anh ta lập tức hình thành hình xoắn ốc dưới sự tác động của hai loại lực, cuối cùng lớp da bên ngoài đã bị bong ra, thậm chí còn để lộ ống khí quản và phần động mạch ở cổ đang chảy máu đầm đìa.
Chung Đạo ra sức giãy giụa, cuối cùng anh ta cũng thoát khỏi đôi tay ấy, tiếp tục đưa đầu vào trong thòng lọng. Anh ta nhanh chân đá văng chiếc ghế và bị khăn quàng cổ treo lên trần nhà. Thân thể anh ta không ngừng xoay vòng tròn, cho đến khi Chung Đạo quay mặt về phía tôi và Tuyết Doanh, anh ta đang mỉm cười.
Một nụ cười vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn…
Toàn thân tôi nên cứng đờ, lý trí không dám đón nhận những điều kinh dị đang diễn ra trước mắt.
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tuyết Doanh cũng bị dọa sợ đến ngây người, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi kia.
Cánh cửa phòng đột ngột được đẩy ra từ phía bên trong, đánh “Rầm” một tiếng rất lớn vào bức tường. Một luồng khí lạnh không rõ nguyên do chạy dọc sống lưng, dường như tất cả phần tóc gáy của tôi đều đồng loạt dựng lên vì quá kinh sợ.
“Bên mặt hồ… Còn có một… Còn có một…”
Một thứ âm thanh lạnh lẽo, u ám, khô khốc xuyên qua màng nghĩ, len lỏi trong đầu tôi, đầu tôi không ngừng vang vọng lại âm thanh ấy.
Tôi cố kìm nén sự sợ hãi của mình và quan sát xung quanh. Tôi không nhìn thấy cái gì cả. Cách đó không xa, chỉ là một màn đêm im ắng đến lạ kỳ, nó quỷ dị, mơ hồ như một cơn ác mộng.
“Còn một người nữa… đúng không?” Tuyết Doanh thì thào, cô ấy nắm tay tôi, tựa đầu vào vai tôi, toàn thân không ngừng run rẩy. “Tiểu Dạ, cậu nghĩ người cuối cùng sẽ là cậu, hay là tớ? Cô ấy nhìn vào mắt tôi, nhận thấy tôi vẫn đang ngây người nhìn vào cõi tối phía xa xăm, cô ấy “Phì” cười một tiếng. Nụ cười đẫm nước mắt.
“Tiểu Dạ, tớ đoán rằng người cuối cùng nhất định không phải là cậu…”