Chứng mộng du là gì? Trước khi tìm hiểu về điều này, chúng ta phải tìm hiểu về chứng ngủ rũ (Narcolepsy).
Đó là một chứng rối loạn giấc ngủ cực kỳ nghiêm trọng. Chứng ngủ rũ có thể xảy ra bất kỳ lúc nào trong đời sống sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, nó có thể xảy ra khi đi trên đường, có thể xảy khi chúng ta đang nói chuyện, cũng có thể xảy ra khi chúng ta đang điều khiển xe cộ.
Chứng mộng du đột phát là chứng bệnh xảy ra trong trạng thái ngủ rũ. Cho đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân xảy ra chứng mộng du, chỉ biết rằng thời kỳ phát bệnh từ 12 tuổi đến 20 tuổi.
Theo nguyên cứu của một số nhà tâm lý học, tỉnh giấc đột phát, có khoảng 2 đến 20 người trong khoảng 10,000 người sẽ mắc phải, mà người mắc chứng mộng du đột phát lại càng ít.
Ngồi trong phòng học, nhìn Tuyết Doanh đang ngủ ngon lành trong lòng ngực mình, tôi khẽ lắc đầu.
Quen biết Tuyết Doanh hơn 2 năm, tuy gần đây tôi mới thường xuyên tiếp xúc, chú ý đến cô ấy, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn không nhận ra cô ấy có điểm nào khác thường. Cô ấy không phải là người mắc chứng mộng du.
Vậy tôi phải lý giải như thế nào về hiện tượng đã xảy ra với cô ấy cách đây không lâu?
Tôi hoàn toàn không có manh mối.
Không lẽ Tuyết Doanh thật sự bị ma nhập? Hơn 1 tuần trước, chẳng lẽ khi chơi Đĩa Tiên, nên nó đã vô tình nhập vào người cô ấy? Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu nguầy nguậy, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Có một nhà triết học nổi tiếng từng nói rằng: “Mê tín dị đoan là gì? Khi một con người điên cuồng vì một điều gì đó, họ mê muội, tôn thờ, thậm chí họ bắt đầu bài trừ những ý kiến bất đồng với mình, họ ép bản thân không được tin vào bất kỳ tư tưởng nào trái ngược với điều đó. Đó chính là mê tín dị đoan.”
Có lẽ, từ trước tới nay, tôi đã bắt đầu mê tín, tôi mê tín vào khoa học và tin rằng tất cả sự việc đều có thể lý giải, suy luận bằng tư duy logic.
Thời gian gần đây, có rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra với tôi, mỗi một sự việc đã bào mòn ý chí và tra tấn tư tưởng của tôi. Thậm chí, tôi còn tự hỏi liệu chỉ số IQ của mình có cao như tôi vẫn luôn nghĩ hay không…
Tuyết Doanh đột nhiên xoay người trong lòng tôi, cô ấy từ từ mở đôi mắt còn ngái ngủ: “Sao tôi lại nằm ở đây?” Cô ấy uể oải nhìn tôi, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên, nhưng vẫn nằm trên đùi tôi không muốn ngồi dậy.
“Khi nãy cậu ngất xỉu, tôi đành phải đưa cậu về phòng học.” Tôi không muốn cô ấy lo lắng, nên đã bịa ra câu nói dối vô hại.
Tuyết Doanh đưa tay chải lại mái tóc rối bời của mình sau khi ngủ dậy, cô ấy đang cố gắng nhớ về điều gì đó, đột nhiên quay sang nhìn tôi, mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy mình bị người ta chôn sống trong một hang động tối tăm. Tôi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Tôi đã cố tìm cách trèo lên trên nhưng không thể. Tôi cảm thấy tứ chi của mình không thể nhúc nhích, giống như bị một thứ gì đó đè lên người.”
“Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc của tôi, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách phát ra ngoài bờ tường. Nó đáng sợ lắm, thật sự rất đáng sợ!” Tuyết Doanh ôm chầm lấy tôi, cơ thể cô ấy bắt đầu run lên bần bật.
“Đừng sợ, có tôi ở cạnh cậu!” Chết tiệt, sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ? Với cơn sợ hãi còn sót lại trong lòng, tôi liều mạng ôm lấy cô ấy, xoay người, đè cô ấy xuống đất.
Trái với dự đoán của tôi, Tuyết Doanh lập tức bất động, không giãy giụa nữa. Toàn thân cô ấy trở nên cứng đờ, thông qua lớp quần áo mỏng manh, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô ấy không ngừng nóng lên.
Nhận thấy tình huống có vẻ khác biệt với sự việc cách đây không lâu, tôi ngạc nhiên, cúi đầu xuống nhìn, không ngờ lại xém đυ.ng phải cánh môi hồng, tươi non ướŧ áŧ của Tuyết Doanh.
Tuyết Doanh từ từ mở đôi mắt to tròn, dịu dàng nhìn tôi, hơi ngượng ngùng mỉm cười.
Tôi ngây ngẩn cả người, mãi duy trì khoảng cách một chóp mũi, tôi nhìn cô ấy một lúc lâu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, tôi xấu hổ, vội vàng muốn đứng lên. Tuyết Doanh lập tức vòng tay ôm lấy cổ tôi, cô ấy tinh nghịch liếʍ môi mình, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Thôi xong rồi! Đây là bộ dáng dùng tất cả tâm trí muốn đáp lại.
Tôi chỉ biết rằng tôi chầm chậm cúi đầu xuống, gương mặt xinh đẹp ấy hiện rõ trong tầm mắt, vì khoảng cách quá gần khiến cho tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, ngày càng mơ hồ hơn nữa… Hơi thở dồn dập của cả hai bắt đầu giao nhau, sau đó hòa tan.
Cuối cùng, một tiếng “Bang” vang lên trong đầu, tôi hiểu, lý trí của tôi đã hoàn toàn sụp đổ…
Ngay sau khi lý trí bị sụp đổ, tôi nghe thấy một âm thanh bên ngoài phòng học, đó là tiếng lục lọi đồ đạc. Tôi đánh thức ý chí, lập tức trở nên tỉnh táo.
“Cậu có nghe thấy gì không? Hình như có người đang tìm đồ vật ở căn phòng bên cạnh.”
Tôi đứng lên và đẩy Tuyết Doanh ra, cô ấy xấu hổ đến đỏ mặt, bất đắc dĩ mở mắt nhìn tôi: “Đã muộn thế này rồi, làm gì có ai điên đến mức lại chạy đến khu dạy học?”
Cô ấy bĩu môi nhìn tôi, trong ánh mắt hiện rõ vài chữ mắng tôi là “Đồ hèn”, “Đồ ngốc”, “Đồ đầu heo” và tất cả những từ ngữ để miêu tả kẻ không hiểu phong tình thế thái.
Tôi chỉ biết cười khổ, kéo tay cô ấy lặng lẽ đến phía cửa sổ bên ngoài căn phòng ấy, cẩn thận đưa mắt nhìn vào trong.
Tôi thấy một người đàn ông cao khoảng 1m75 ngồi xổm bên góc phải của căn phòng, anh ta đang tìm tài liệu được đổ ra từ trong ngăn kéo của các tủ.
Tôi đặt ngón tay lên giữa môi và gật đầu với Tuyết Oanh, sau đó từ từ nhẹ nhàng di chuyển sang trái một chút để cố gắng nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, vô tình đá phải sọt rác ở dưới chân.
Người đàn ông giật mình đứng bật dậy, anh ta không chút do dự chạy như bay ra khỏi văn phòng, mất hút không thấy tăm hơi.
“Chết tiệt!” Tôi tức giận ôm đầu, đá một cái vào cái sọt rác đã vướng chân tôi lúc nãy.
“Tên ăn trộm đó thật xui xẻo, không ngờ lại vào trộm đúng căn phòng bị bỏ hoang!” Tuyết Doanh nhẹ nhàng nói.
“Tên ăn trộm ngu ngốc sao? Hừm, tôi không nghĩ như vậy đâu.” Tôi bực mình đi vào căn phòng đã bị tên trộm cạy cửa, quay sang hỏi cô ấy: “Cậu biết tại sao căn phòng này bị bỏ hoang không?”
Tuyết Doanh ngẫm nghĩ, nói: “Tôi nghe nói cách đây mười mấy năm về trước có một cô giáo trẻ tuổi vì không chịu nổi việc bị học sinh của mình bắt nạt, nên cô ấy đã treo cổ tự tử trong văn phòng này. Nơi từng có người tự sát, người có gan lớn thế nào cũng né xa. Các thầy cô khác nói rằng không khí bên trong rất u ám, hơn nữa buổi tối thường xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ không thể lý giải. Cuối cùng họ đã liên kết với nhau, yêu cầu nhà trường niêm phong nơi này. Theo như tôi nhớ là vì lý do này.”
“Không tệ.” Tôi mở đèn pin, vừa kiểm tra chỗ tên trộm đã ngồi, vừa nói với Tuyết Doanh: “Tòa nhà này có tổng cộng bốn văn phòng đúng không? Vừa rồi cậu có để ý các căn phòng khác không? Nó không có dấu vết bị phá huỷ, tại sao tên trộm lại cố tình lựa chọn một căn phòng có vị trí khá bất tiện như thế này? Tôi nghĩ chắc chắn phải có vấn đề."
“Tiểu Dạ, tớ nghĩ cậu đa nghi quá rồi.” Tuyết Doanh bĩu môi, cô ấy nghi ngờ suy đoán của tôi. Tôi từ từ lật xem từng tập tài liệu này đến tập tài liệu khác, đột nhiên toàn thân tôi chấn động, cả người cứng đờ, tôi ngẩng đầu nói với cô ấy: “Chỉ sợ lần này tôi không muốn đa nghi cũng không được.”
Tôi đưa tập tài liệu đưa cho Tuyết Doanh xem, cô ấy chỉ đọc lướt một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc: “Không ngờ, con trai của thầy hiệu trưởng, Chung Đạo cũng học lớp 12-3 khoá 62 ở trường này! Anh ta học chung lớp với Chu Kiếm và Lý Bình, người từng bị anh ta cưỡиɠ ɧϊếp!”
Tôi tìm thêm được một cuốn hồ sơ học sinh nói về Chung Đạo.
Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy đã đến rất gần chân tướng rồi, toàn thân tôi run lên, kích động nhìn Tuyết Doanh.
Tuyết Doanh khổ não suy tư, cô ấy nói: “Đúng vậy. Ít ra bây giờ chúng ta đã tìm ra manh mối rõ ràng nhất, đó là Chu Kiếm, Chung Đạo và Lý Bình là bạn học. Nếu nhìn rộng ra từ mối quan hệ này, tôi tự hỏi, liệu rằng bọn họ có xảy ra mối tình tay ba với Lý Bình hay không?”
“Thông minh!” Tôi có lời khen thưởng đối với suy đoán của cô ấy, tôi bổ sung thêm: “Chúng ta không những phải chứng minh lời cậu nói là đúng, ngoài ra còn phải chứng minh thêm các vấn đề khác. Thứ nhất, bộ đồng phục học sinh bị rách và đồ nội y đó có phải của Lý Bình hay không? Thứ hai, tại sao tấm phù hiệu của Chu Kiếm lại nằm lẫn trong đống đồng phục rách đó? Thứ ba, mối quan hệ giữa ba người đó có thật sự là mối tình tay ba hay không?”
“Cậu thử nghĩ xem, đầu tiên là Lý Bình yêu say đắm một chàng trai, nhưng chàng trai cô ấy yêu lại đem lòng thích một cô nữ sinh khác nên đã bỏ rơi cô ấy. Hừ, phân tích sâu vào vấn đề này, tôi có căn cứ để tự hỏi mình rằng liệu có một chàng trai nào khác cũng đang si mê Lý Bình hay không. Thật ra trường hợp này cũng giống như câu hỏi trắc nghiệm điền vào chỗ trống, chúng ta đã tìm ra hai đáp án, chỉ cần điền nó vào đúng chỗ là xong.”
Khi tôi đang thao thao bất tuyệt về những nghi ngờ trong đầu mình cho Tuyết Doanh nghe, bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng bước chân nho nhỏ, chầm chậm từ xa tiến lại gần nơi này.
Tôi đưa tay ra hiệu với Tuyết Doanh, sau đó kéo cô ấy trốn vào phía sau một dãy tủ, nơi có thể quan sát được toàn bộ căn phòng.
Không lâu sau đó, có một người cao chừng 1m75 bước vào, dáng người đàn ông ấy giống hệt tên trộm lúc nãy. Sắc mặt của anh ta tái, trông có vẻ hốc hác và tiều tuỵ, cũng có thể là vì cuộc sống quá khó khăn. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, chúng tôi đã suýt kêu lên vì kinh ngạc.
Không ngờ người đó lại là Chung Đạo.
Chung Đạo cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ngồi xổm trước đống tài liệu, cẩn thận tìm kiếm.
Tôi cảm thấy cả người Tuyết Doanh trở nên căng thẳng: “Không ổn rồi!” Nội tâm tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, tôi vội giữ chặt cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu tính làm gì?”
“Tất nhiên là tôi muốn ra đó chất vấn anh ta!” Tuyết Doanh trả lời với vẻ mặt đây là đạo lý nên làm.
“Cậu có bị điên không? Nếu anh ta thật sự là một tên gϊếŧ người thì sao? Lỡ như thứ anh ta muốn tìm rất quan trọng đối với anh ta, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không để bụng về việc gϊếŧ thêm hai mạng người đâu.” Tôi không hiểu nổi nhìn cô ấy, càng ngày tôi càng không hiểu nổi trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì.
Tuyết Doanh chu môi, bất mãn nói: “Tiểu Dạ, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Cậu có từng nghe qua câu nói của người xưa rằng không biết tận dụng cơ hội, nó sẽ không đến lần thứ hai chưa? Mở to hai mắt ra và nhìn xem màn trình diễn của bổn cô nương đây.” Cô ấy thoát khỏi vòng tay của tôi, nháy mắt với tôi một cái, sau đó đi ra ngoài.
“Chung Đạo, anh đang tìm thứ này sao?” Tuyết Doanh lớn tiếng hỏi, cô ấy giơ cao tập tài liệu về học sinh mang tên Chung Đạo.
Chung Đạo lập tức sửng người, anh ta chầm chậm quay đầu ra sau, gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai?” Anh ta sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
“Anh phải hỏi chúng tôi là ai mới đúng.” Tôi cố nặn ra một nụ cười trên môi, sau đó bước ra ngoài. Không còn cách nào khác, nếu như việc phục kích bị thất bại, chúng tôi đành phải thay đổi chiến lược và sử dụng phương thức đối đầu.
Tuyết Doanh gửi cho tôi một ánh mắt xin lỗi, cô ấy nói: “Có phải anh đến đây vì tập hồ sơ học sinh này không? Không lẽ bên trong đó đang chứa đựng bí mật mà anh không thể không tiêu huỷ? Hay là nó sẽ làm lộ chuyện anh đã từng cưỡng bức Lý Bình và bí mật gϊếŧ chết cô ấy?”
“Tôi không cưỡиɠ ɧϊếp Lý Bình, tôi cũng không gϊếŧ cô ấy.” Chung Đạo trả lời với vẻ mặt thất thần.
“Anh nói dối, nếu anh không cưỡng bức Lý Bình, tại sao anh lại ngồi tù?” Tuyết Doanh nhìn anh ta không chớp mắt.
Chung Đạo yếu ớt ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trở nên khô khốc: “Tôi không thể nói.”
Tuyết Doanh hừ một tiếng: “Tất nhiên là anh không thể nói rồi. Bởi vì anh chẳng có lý do nào để biện minh cho mình.”
Ta kéo mạnh Tuyết Doanh một cái, nói nhỏ với cô ấy: “Cậu không cảm thấy biểu hiện của anh ta rất kì lạ sao?”
“Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ đang giả vờ thôi.” Tuyết Doanh nói với vẻ khinh bỉ.
Tôi lắc đầu, chỉ về phía anh ta: “Thần trí của người đó không được ổn định, hình như đang phê thuốc.”
“Đúng vậy, tôi đang phê thuốc.” Chung Đạo ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía chúng tôi, anh ta nói: “Tôi mặc kệ các người có tin hay không. Thật ra tôi không cưỡng bức Bình Nhi, tôi cũng không gϊếŧ cô ấy. Tôi không đi tù, tôi đã đến trại cai nghiện ma tuý.”
Sau khi cô ấy chết, tôi đã tự chuốc say mình bằng men rượu, sau đó học cách dùng ma tuý!” Anh ta thẫn thờ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói tiếp: “Đây là nơi cô ấy chết, cô ấy dùng chiếc khăn lụa tôi tặng để thắt cổ tự sát.”