Chuyện xảy ra tiếp theo thực sự là một mớ lộn xộn.
Cảnh sát lại tới thẩm vấn tôi và Tuyết Doanh rất lâu, cuối cùng họ kết thúc vụ án bằng một cái cớ nhàm chán là “tai nạn”. Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, cũng lười nói cho những “chú cảnh sát” bất tài đó biết nơi Áp Tử chết, mà thay vào đó tôi hẹn Tuyết Doanh cùng nhau đi điều tra trước.
Mặc dù tôi không biết giấc mơ đó có phải là lời nguyền rủa của Đĩa Tiên hay không, nhưng tôi không muốn một ngày nào đó đột nhiên tóc đuôi sam của mình biến mất và chết đi mà không biết lý do. Đương nhiên, tôi cũng không muốn Tuyết Doanh chết oan, vì thế hy vọng duy nhất chính là tìm ra nguồn gốc của giấc mơ đó.
Nhà tâm lý học nổi tiếng người Anh - Michele Borba đã từng nói, giấc mơ là hoạt động não bộ dưới tiềm thức của một người trong giấc ngủ nông. Mỗi một người vì trải nghiệm khác nhau nên cách suy nghĩ cũng khác nhau và giấc mơ mà họ có cũng là duy nhất. Xác suất một vài người có cùng giấc mơ có thể được coi là tỷ lệ như lấy 4 làm tròn lên năm, có thể bỏ qua không tính.
Nhưng Cẩu Hùng, Tuyết Doanh, Trương Văn thậm chí còn có Áp Tử, bọn họ đều có cùng một giấc mơ. Nó thậm chí còn tiếp tục xuất hiện vào mỗi đêm, hơn nữa tình tiết trong giấc mơ lại giống hệt nhau, điều này nên giải thích như thế nào đây?
Đối với vấn đề này, tôi hoàn toàn không thể phản bác được.
Còn có một nghi ngờ.
Tại sao tôi, hơn nữa chỉ có tôi không có mơ thấy giấc mơ cổ quái đó? Chẳng lẽ là tôi đã vô tình làm điều gì đó hơn cả bốn người bọn họ mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra? Nhưng điều đó dường như là không thể.
Chết tiệt, chẳng lẽ trò chơi Đĩa Tiên là thật, nếu như Đĩa Tiên được mời tới, không được đưa trở về thật tốt, thì ác linh xấu xa đó sẽ gϊếŧ bạn và nuốt chửng linh hồn của bạn.
Tuyết Doanh ngơ ngác nhìn tôi rất lâu mới hỏi: “Tiểu Dạ, cậu đang phiền não điều gì thế?”
“Tôi đang nghĩ về giấc mơ đó. Tai sao lâu như vậy mà cậu không nói với tôi?” Tôi bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp thanh tinh sâu lắng không nhìn thấu của cô ấy rồi thở dài.
Tuyết Doanh ngượng ngùng cười với tôi: “Người ta hoàn toàn không biết còn có người mơ cùng giấc mơ với tôi, cho nên tôi cũng không để ý lắm. Hơn nữa, tôi biết gần đây cậu luôn phiền não nên tôi không muốn mang thêm phiền phức đến cho cậu.”
Cô ấy đưa tay nhéo mặt tôi và cười nhạo, nói: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ đang lo lắng cho tôi sao? Đồ ngốc, tôi không tin vào lời nguyền gì đó của Đĩa Tiên đâu. Nó không có căn cứ khoa học.”
“Cũng đúng.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Những thứ huyền bí này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, không nên tin thì tốt hơn.” Tuy bề ngoài thì tôi đang cười, nhưng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Tôi cố sức lắc đầu, lại nói: “Những thứ tôi muốn cậu mua, cậu đã mua đủ chưa?”
“Có lẽ là đủ rồi, để tôi đếm lại thử xem.” Tuyết Doanh lấy balo sau lưng xuống, rồi mở ra đếm từng thứ, từng thứ một: “Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa, nến dùng trong sinh nhật, bao tay, túi nhựa, ủng chống nước, còn có sơ đồ tầng hầm trú ẩn được đánh cắp từ phòng tư liệu của trường. Quái lạ, cậu muốn tôi mua những thứ lộn xộn này làm gì?”
Tôi dùng tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn và giải thích: “Về cái hầm trú ẩn đó, có một số chuyện tôi nhất định phải nói với cậu: “Đầu tiên, nó được xây dựng vào thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, vừa sâu lại vừa dài giống như một mê cung. Bởi vì lối vào được thiết kế ở vùng trũng, nên bên trong nhất định có một lượng lớn nước đọng. Nếu như cậu không muốn tiếp xúc gần với cư dân ở đó, chẳng hạn như chuột, gián và những sinh vật đáng yêu khác, thì tốt nhất cậu nên đi ủng.”
“Sơ đồ mặt bằng hầm trú ẩn là để phòng ngừa lúc chúng ta bị lạc đường. Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa là những vật dụng cần thiết để thắp sáng và vật phẩm thiết yếu. Túi nhựa dùng để đựng thứ đào được. Ngoài ra còn có vi khuẩn và những thứ kinh khủng trong hầm trú ẩn, lúc tiếp xúc chúng ta nhất định phải mang bao tay.”
Tuyết Doanh khó hiểu: “Còn nến sinh nhật thì sao? Cậu cần thứ đó làm gì?” Tuyết Doanh khó hiểu hỏi.
“Rất đơn giản, loại nến đó chứa rất nhiều Magiê (Mg), bất luận là cậu ném thể nào, thổi thế nào thì nó cũng không dễ dàng tắt, trừ phi cậu đặt nó trong hoàn cảnh thiếu khí oxy. Tôi sợ rằng một số nơi trong hầm trú ẩn, vì ở trong tình trạng đóng kín quá lâu, sẽ tích tụ quá nhiều CO2 và khí độc, nên mang theo nó sẽ an toàn hơn. Khi mở một số nơi kín, hãy ném nến vào và xem hàm lượng oxy trong không khí là bao nhiêu, sau đó suy nghĩ cho thật kỹ trước khi hành động.”
“Tôi phục rồi!” Tuyết Doanh cúi đầu thở dài nói: “Tiểu Da, có đôi khi tôi thật sự xúc động, muốn nhìn xem cậu rốt cuộc lớn lên trong môi trường nào? Tại sao cậu làm mọi việc đều có thể suy nghĩ một cách cẩn thận và toàn diện giống như một con cáo già xảo quyệt.”
“Xin lỗi, tính cách của tôi là bẩm sinh, không có nhân tố môi trường.” Tôi tức giận trợn mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tuyết Doanh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “9 giờ 45 phút, đúng lúc cũng là thời gian tắt đèn trong tòa nhà ký túc xá.”
“Nói cách khác, gần lối vào hầm trú ẩn gần như không có ai.” Tôi suy nghĩ về các nhân tố khác nhau, sau khi cảm thấy chỗ sơ hở trong kế hoạch của mình không lớn lắm, lúc này tôi mới nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu của Tuyết Doanh và dặn dò cô ấy: “Sau khi xuống lầu, trước tiên cậu đi vào nhà vệ sinh nữ xem xem bên trong còn ai hay không, cậu nhất định phải xác nhận cho rõ ràng, nếu không tôi nhất định sẽ xong đời.”
Trong thế chiến thứ hai, bất luận là ở thành phố hay là nông thôn, tất cả các địa phương đều xây dựng hầm trú ẩn với số lượng lớn.
Đương nhiên, ngôi trường có lịch sử lâu đời mà chúng tôi theo học cũng không ngoại lệ, có đào một cái hầm trú ẩn nhưng đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.
Bãi đất trống trước cửa vào hầm trú ẩn kia, lại được sửa chữa thành nhà vệ sinh công cộng, mà cửa vào bị chèn ép một cách đáng thương ở phía sau nhà vệ sinh nữ.
Cho nên, nếu như muốn vào hầm trú ẩn, thì nhất định phải xuyên qua nhà vệ sinh nữ và đi vòng từ bên phải. Điểm này là điểm phiền phức nhất.
Muốn một người đàn ông khỏe mạnh, tự tin và cao ngạo như tôi đi vào nhà vệ sinh nữ vốn đã rất căng thẳng về mặt tâm lý, điều sợ nhất chính là bị người khác bắt gặp. Vậy chẳng phải tôi sẽ không được bình yên đến cuối cuộc đời này hay sao? Hình tượng mà tôi đã nỗ lực duy trì, càng giống như một dòng nước xuân vô tình bị cuốn trôi vào biển rộng. Đến lúc đó chỉ sợ rằng ngay cả việc mua một miếng đậu hũ đập đầu tự tử cũng không kịp, tôi sẽ bị chết chìm bởi nước bọt của hơn 5000 người trong toàn trường.
Tuyết Doanh nhanh nhẹn đi vào nhà vệ sinh nữ, không bao lâu sau thì thò đầu ra và làm động tác tay ra hiệu cho tôi rằng mọi thứ đều ok.
Tôi hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm lần nữa, từ từ nhấc đôi chân run rẩy lên, thật không dễ dàng gì mới lấy được dũng khí đi vào cấm địa tuyệt đối của nam sinh này.
Đoạn miêu tả cảnh trong nhà vệ sinh nữ lúc này lướt qua không nhắc tới, quá mất mặt rồi. (Thực ra thì hoàn toàn là do tôi sợ Tuyết Doanh mắng là biếи ŧɦái, nên đành phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, ngay cả vẻ mặt cưỡi ngựa xem hoa cũng không dám lộ ra.)
Mất thời gian hơn 30 giây dài đằng đẳng, trải qua sự đấu tranh nội tâm, tôi khó khăn lắm mới vượt qua quãng đường hơn 20 mét này, cũng coi như là thuận lợi đến được bãi đất trống phía sau nhà vệ sinh.
Tuyết Doanh vẫn luôn cười thầm trong lòng, nhưng khi nhìn thấy tôi đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nên cười ra thành tiếng: “Tiểu Dạ, cậu đoán xem Cẩu Hùng vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng người anh trai nghiêm túc của mình và tên tùy tùng Trương Văn của cậu ta, có thể đều có sở thích nhìn trộm hay không?”
Cô ấy vừa cười vừa giống như đang nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Nếu không thì làm sao bọn họ lại nghĩ tới đến việc chui vào hầm trú ẩn phía sau nhà vệ sinh nữ?”
Tôi bực mình gõ vào đầu của cô ấy một cái: “Đừng nói xấu người đã khuất.”
Tuyết Doanh sờ vào đầu của cô ấy và hờn dỗi nói: “Thật đáng ghét. Không được phép đánh vào đầu người ta. Nếu như cậu đánh tôi thành một kẻ ngốc, thì tôi bắt cậu phải cưới tôi và làm trâu làm ngựa cho tôi cả đời.”
Tôi không yên lòng nên vừa tranh luận với cô ấy, tôi vừa chăm chú quan sát lối vào cũ kỹ này: “Aaa, nếu như cậu biến thành kẻ ngốc, thì tôi nhất định là người đầu tiên gọi điện cho bệnh viện tâm thần.”
Hầm trú ẩn được xây dựng dưới lòng đất 10 mét, độ sâu này vào thời điểm đó được coi là khá sâu.
Lối vào là một kết cấu bê tông nhô cao khoảng 1.5 mét, tuy nhiên nó đã sớm bị trường học rào kín bằng hàng rào sắt, có thể là vì để ngăn mấy đứa nhóc lớp dưới đi vào khám phá, sợ bọn chúng lạc đường hoặc là gặp phải nguy hiểm nào đó.
“Thật kỳ lạ.” Tôi nhíu mày, lấy tay lau hàng rào và nói với Tuyết Doanh: “Chẳng lẽ hầm trú ẩn mà bọn Cẩu Hùng nhắc tới không phải là ở đây?”
Tuyết Doanh lắc đầu, kiên quyết phủ nhận suy đoán của tôi: “Không đâu, gần đây cũng chỉ có một hầm trú ẩn này mà thôi.”
“Nhưng cậu xem.” Tôi đem rỉ sét ở trên tay tiến tới trước mắt cô ấy và nói: “Trên hàng rào đầy rỉ sét và mạng nhện, hơn nữa hàng rào sắt còn được khóa chặt bằng một ổ khóa lớn.”
Tôi nhấc cái khóa xích lên, cẩn thận kiểm tra qua một lần rồi nói: “Trên ổ khóa không có dấu vết bị người ta cạy mở, bên trong lỗ khóa cũng đầy gỉ đồng màu xanh, cho dù dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nơi này đã rất nhiều năm chưa từng có người ra vào.”
Tuyết Doanh cảm thấy mơ hồ, cô ấy đau khổ nhớ lại, nói: “Rõ ràng Trương Văn đã từng nói với chúng tôi rằng cậu ta phát hiện thi thể của Áp Tử ở trong hầm trú ẩn, tôi nhớ hầm trú ẩn của trường học cũng chỉ có một lối ra vào như vậy.”
“Không đúng, nhất định là có vấn đề.”
Tôi không ngừng suy nghĩ, tôi trải sơ đồ mặt bằng hầm trú ẩn trên đất để nghiên cứu kỹ lưỡng.
Qua một khoảng thời gian rất lâu, tôi mới ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi Tuyết Doanh: “Cậu còn nhớ lời của Trương Văn và Cẩu Hùng nói với chúng ta vào mấy ngày trước không? Họ nói họ phát hiện ra kho báu của nhà họ Trần ở công trường xây dựng phía bắc sân thể thao. Này, mặc dù kho báu chưa chắc là có thật, nhưng đúng là đã tìm thấy một mộ huyệt lớn ở đó.”
Tuyết Doanh ngập ngừng hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến hầm trú ẩn?”
Tôi cười thần bí: “Chúng ta đi xem mộ huyệt đó một chút, chắc sẽ có phát hiện mới.”
Trên sơ đồ có vẽ hướng đi của hầm trú ẩn rất rõ ràng, nó kéo dài thẳng về phía Đông Nam. Mà ngôi mộ huyệt và sân thể thao trường học cũng nằm về phía Đông Nam. Lúc phát hiện ra điều này, trong đầu tôi chợt nảy ra một giả thiết.
Có lẽ mộ huyệt nằm ở phía trên một đoạn nào đó của hầm trú ẩn. Lúc công trường đào móng, không chỉ có phần mộ kia bị đào tung, mà cả phần trần của hầm trú ẩn dưới hầm mộ cũng bị đào đến sập xuống, mở toang cả mộ huyệt và hầm trú ẩn. Mà Cẩu Hùng và Trương Văn đã tiến vào trong hầm trú ẩn từ chỗ ngôi mộ đó và cũng tình cờ phát hiện ra thi thế của Áp Tử.
Ha ha, nếu như giả thiết này là đúng thì ít nhất có một phần nghi ngờ có thể được giải quyết dễ dàng rồi.
Với vô số nghi vấn không có lời giải đáp, dường như kẻ đáng thương nhà đã dột rồi còn gặp trời mưa, manh mối này như cọng rơm cứu mạng của tôi.
Trời rất tối, màn đêm u ám bao phủ toàn bộ công trường, lẳng lặng không một tiếng động.
Tôi và Tuyết Doanh đi vào trong sự yên tĩnh chết chóc này.
Chẳng biết tại sao im tôi đập nhanh một cách khó hiểu, tôi bật đèn pin lên nhìn kỹ xung quanh, khu ký túc xá sinh viên tương lai này đã làm xong phần móng và đang chuẩn bị đổ bê tông.
“Mộ huyệt chắc là là ở bên phải của công trường.” Tôi dùng ngón tay ra hiệu đã tìm được vị trí và bước nhanh tới. Tuyết Doanh theo sát bên cạnh tôi và cô ấy một lần nữa kéo lấy tay tôi vì sợ hãi. Đột nhiên nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng “aaa” và ngơ ngác chỉ tay về phía trước mà không chịu di chuyển.
Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất cách đó không xa có một cái hố to hình chữ nhật chứa đầy nước và rất sâu. Cái hố đó giống như những gì Trương Văn miêu tả, nó dài khoảng hơn 5 mét và rộng hơn 3 mét. Chỉ có điều nhìn trong bóng đêm lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Không biết là cái hố sâu rộng bao nhiêu, mà nó giống như một miệng to đầy máu từ trong địa ngục chầm chậm bò lên, nó giương nanh múa vuốt, cười đầy ma quái không tiếng động, giống như đã chờ đợi hơn ngàn vạn năm, chỉ chờ chúng tôi đến gần và nuốt chửng.
Toàn thân tôi lạnh như băng đứng đơ người ở đó, chỉ cảm thấy Tuyết Doanh cầm tay tôi càng lúc càng chặt hơn. Bầu không khí xung quanh chẳng biết từ lúc nào bắt đầu trở nên kỳ dị, những mảnh vụn của quan tài gỗ nằm rải rác trên mặt đất dường như có sinh mệnh, nó không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo trong đêm hè.
Tuyết Doanh nói với giọng run rẩy: “Cậu có cảm giác được hay không, rất lạnh, rất đáng sợ!”
Tôi “hừ” một tiếng và dùng sức véo mạnh vào đùi của mình, lợi dụng cơn đau để thoát ra khỏi nỗi sợ hãi. Đi về phía trước mấy bước, tôi tiện tay nhặt lấy một mảnh vụn của quan tài gỗ từ dưới đất lên nhìn kỹ, sau đó tôi dùng móng tay bẻ ra một ít mảnh vụn đưa lên mũi ngửi.
“Không sai, mảnh vụn quan tài đó của Trương Văn đã nhặt được từ chỗ này.” Tôi phán đoán nói.
Tuyết Doanh có vẻ hơi lúng túng, cô ấy đột nhiên quay đầu, nhìn sâu vào mắt tôi và ngập ngừng hỏi: “Tiểu Dạ, cậu nói có khả năng hay không… Đĩa Tiên mà chúng ta mời đến… Chính là chủ nhân của phần mộ này?”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Tuyết Doanh cắn môi, từ từ nói: “Không phải cậu nói hơn 100 năm trước, sân thể thao của trường học là một con sông lớn hay sao? Cậu còn nói, ý nghĩa của “bên bờ nước” nghiêng về “bên bờ sông” hơn. Tiểu Dã cậu xem, vị trí của ngôi mộ này hội tụ đầy đủ các điều kiện, hơn nữa…”
Cô ấy vắt óc suy nghĩ rất lâu, nhưng rồi lại lắc đầu một cái: “Tôi không biết nên nói với cậu thế nào, nói tóm lại nơi này cho tôi một cảm giác hãi hùng khϊếp vía, như thể tôi sẽ bị cái hố sâu kia nuốt chửng bất cứ lúc nào.”
Tôi từ chối cho ý kiến với những suy đoán của cô ấy.
“Chuyện này không nói lên gì cả, mỗi người dù ít dù nhiều cũng có cảm giác e sợ đối với cái chết, tôi cũng sợ, thực ra phản ứng của cậu là bình thường.” Tôi nói.
“Không đúng. Những thứ đó không phải là cảm giác sợ hãi.” Tuyết Doanh hơi kích động, cô ấy giữ chặt cánh tay tôi, toàn thân cô ấy đang không ngừng run rẩy: “Tôi biết cảm giác sợ hãi là như thế nào, nhưng bây giờ tôi tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi. Đó là một loại, một loại tiếng gọi. Đúng, là tiếng gọi.”
“Từ nãy đến giờ, tôi luôn cảm thấy có gì đó đang gọi tên của mình, đó không phải là âm thanh mà là một loại tư tưởng. Nó trực tiếp xâm nhập vào trong đầu tôi mà không xuyên qua màng nhĩ của tôi. Tôi sợ, tôi lạnh quá! Không được, tôi phải đi xuống cứu nó.”
Tuyết Doanh đứng đơ người ra, cô ấy chợt đẩy tôi ra và từ từ đi về phía trước với những bước chân nặng nề và khó khăn.
“Cậu sao vậy?” Tôi giật mình dùng sức kéo cô ấy, nhưng tôi phát hiện đôi mắt của cô ấy lại trở nên đờ đẫn và u ám, không có chút biểu cảm giống như bị một lớp vải che lại.
Bước chân của cô ấy loạng choạng nhưng cố chấp, mặc dù bị tôi kéo cô ấy đứng yên tại chỗ nhưng cô ấy vẫn bước đi một cách bất thường.
Đột nhiên, Tuyết Doanh bật khóc: “Bên bờ nước, lạnh quá. Cứu tôi với! Có ai không, mau đến cứu tôi. Tôi không muốn chết.” Cô ấy ôm đầu gối ngồi dưới đất, chảy nước mắt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời nói kia.
Một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên sau gáy, tôi rùng mình và chỉ cảm thấy mình cũng không thể nhúc nhích được nữa.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, Tuyết Doanh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ… Là quỷ nhập vào người sao? Không! Điều này căn bản không phù hợp với logic khoa học, vậy thì có phải cô ấy mắc chứng mộng du mang tính đột phát hay không?
Tôi khẽ cắn răng và ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau.
Tuyết Doanh bắt đầu liều mạng giãy dụa, cô ấy cố hết sức để hất tay tôi ra, cô ấy trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt căm hận đến rợn người: “Cầm thú, đừng động vào tôi. Tôi thề, cho dù tôi thành ma cũng sẽ không buông tha cho cậu.”
Tôi có chết cũng không buông tay và cố hết sức đè cô ấy xuống.
Tuyết Doanh khóc, kêu, la hét và không ngừng dùng tay đánh vào người tôi.
Cuối cùng, cô ấy dường như đã mệt mỏi rồi, dần dần không chống cự nữa, toàn thân buông lỏng và đã ngủ mê man.
“Ông trời ơi, đùa hơi quá rồi đó.” Tôi thở hổn hển, kiệt sức đứng dậy nhìn Tuyết Doanh đang thoải mái nằm trên mặt đất, tôi gượng cười và lắc đầu.
Hầy, tiêu rồi. Xem ra cô ấy không thể tự mình đi bộ về ký túc xá được và lẻn chạy về phòng lần nữa. Vậy tối nay tôi rốt cuộc tôi nên làm gì?
Nghỉ ngơi một chút, cuối cùng tôi chấp nhận cõng cô ấy trên lưng, khó khăn đi từng bước về phía tòa nhà dạy học, không còn cách nào nên chúng tôi đành phải qua đêm trong lớp học.
Chết tiệt! không ngờ lại xảy ra tình huống đột ngột như vậy, hại tôi phá vỡ toàn bộ kế hoạch thành từng mảnh.
Trong lòng tôi cảm thấy hơi chán nản, có lẽ ngay từ đầu tôi không nên mang Tuyết Doanh đến nơi này. Thực ra thì chuyện vớt xác Áp Tử, giao cho những cảnh sát vô dụng kia làm, cũng chưa chắc là một chuyện tốt…