Cậu ta vung con dao găm đâm mạnh về phía tôi. May mắn thay tôi có phòng bị, lắc mình né được một đòn.
Cậu ta hình như chưa từng nghĩ việc mình đánh lén bất ngờ thế này mà vẫn không đâm trúng mục tiêu nên rất tự nhiên dùng hết toàn bộ sức lực. Dưới sự chấn động của cơ thể hơn 50kg của mình, cậu ta nhất thời mất cân bằng, lảo đảo chân ngã xuống đất.
Tôi nhân cơ hội kéo Tuyết Doanh qua lao về phía cửa lớp. Khi chuẩn bị tới nơi thì bị một bóng đen chặn lại.
Hả! Thế mà là Trương Văn! Lúc này cậu ta cũng cầm một con dao găm.
Hai chúng tôi lùi về sau theo bước chân đang tiến dần lên của cậu ta.
“Đến cùng các cậu muốn làm gì?” Tôi hạ quyết tâm, đứng tại chỗ rống lên một tiếng.
“Hì hì, bọn tôi đang đưa Đĩa Tiên về.” Trương Văn cười ma quái nói.
“Không phải chúng ta đang nghĩ biện pháp mời nó tới sao!”
“Hì hì, thật xin lỗi vì đã nói dối một chút về chuyện này, bọn tôi không có ác ý nói dối.” Cậu ta nói với giọng điệu ngọt xớt, phong cách giống như bình thường, nhìn vẫn rất bình thường.
“Chẳng lẽ ngay từ đầu không có cách nào khác tiễn Đĩa Tiên về? Sao lại lừa bọn tôi? Tại sao muốn gϊếŧ bọn tôi?”
Cậu ta nói: “Không, thật ra đúng là có một cách. Đó chính là gϊếŧ chết hai người đã mời Đĩa Tiên khi bọn họ cùng mời Đĩa Tiên một lần nữa.”
“Vậy thì sao? Là ai nói cho mấy cậu biết cái biện pháp ngu xuẩn này? Kỳ thật toàn bộ chuyện này còn chưa biết rõ có phải do cái Đĩa Tiên kia đang ngấm ngầm giở trò hay không …” Tôi cố gắng kéo dài thời gian.
“Chẳng phải cậu cũng đang trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ chết ba người trong chúng tôi sao?” Trương Văn hừ lạnh nói.
“Tại sao tôi lại muốn gϊếŧ chết các cậu? Ăn no rỗi việc cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nhàm chán này!” Tôi tức giận nói.
“Sao? Lẽ nào cậu không gặp giấc mơ kia? Là cái cơn ác mộng khiến người ta kinh hãi, đứng ngồi không yên, mất ăn mất ngủ mỗi đêm kể từ sau khi mời Đĩa Tiên?”
Cậu ta sửng sốt, đột nhiên nổi giận kêu lên: “Không công bằng! Tại sao cậu không gặp giấc mơ đó? Tại sao chỉ riêng cậu không bị.”
“Giấc mơ? Rốt cuộc là giấc mơ kiểu gì?” Tôi nghi hoặc khó hiểu hỏi.
“Đó là một giấc mơ khiến người ta sau khi mơ thấy liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Nó không có hình ảnh, chỉ có một âm thanh quái dị hơn nữa lạnh lẽo không ngừng lặp lại mấy chữ ‘Ở bên bờ nước... Còn có bốn người... Ở bên bờ nước... Còn có bốn người…” Điều kỳ lạ là chúng ta không hẹn mà đều cùng ở mỗi đêm cùng một thời gian mơ cùng một giấc mộng kia. Nhưng sau khi Áp Tử mất tích, chữ "bốn" lại biến thành "ba"... Hừ, thật sự là một giấc mơ kỳ lạ!” Cảu Hùng nãy giờ yên lặng lạnh lùng nói.
Ta tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Tuyết Doanh ở đằng sau, cô ấy im lặng không lên tiếng gật gật đầu, xem như trả lời.
“Không nói nhiều nữa, kéo dài nữa sẽ có rắc rối.” Cẩu Hùng nói.
Trương Văn cười khà khà: “Xin lỗi nha, thay vì bị Đĩa Tiên từ từ tra tấn thì sảng khoái chết dưới dao của tôi còn dễ chịu hơn.”
Chết tiệt! Nghĩ đến Dạ Bất Ngữ tôi đường đường là nam tử hán, ngay cả trải nghiệm đầu tiên của đàn ông còn chưa nếm qua, làm sao có thể chôn thân ở nơi tôi ghét nhất này! Nhất định phải kéo dài thời gian!
Trong lòng tôi vừa suy nghĩ liền hét lớn: “Chờ một chút, các cậu gϊếŧ hai chúng tôi cũng sẽ không dễ chịu đâu! Hơn nữa Áp Tử chỉ mất tích, không thể nói rõ cậu ta đã chết. Nói không chừng cậu ta lại trộm tiền của cha mẹ chạy đến thôn quê nào ăn chơi tiêu pha, qua một thời gian không có tiền sẽ êm đẹp, ảo não trở về. Trước đây cậu ta thường xuyên như vậy mà!”
“Không! Cậu ta thật sự đã chết. Tôi phát hiện thi thể của cậu ta trong hầm trú ẩn cũ.” Trương Văn nói: “Hì hì, nhưng như vậy cũng cho cho chúng tôi một linh cảm rất tốt. Hai người các cậu chết rồi có thể đặt ở trong hầm trú ẩn kia, cũng giảm cho chúng tôi rất nhiều phiền toái không cần thiết.”
Tôi không ngừng xoa dịu cảm xúc của mình, đầu óc quay cuồng nhanh hơn bao giờ hết: “Nhưng sau khi chúng tôi chết lời nguyền vẫn chưa được giải mà? Vẫn còn một người trong các cậu phải chết.”
“Cũng không biết là bị một người khác gϊếŧ chết, hay là mặc cho Đĩa Tiên chọn trúng chính mình, thống khổ chờ đợi không biết lúc nào thì chết. Là cái loại đứng ngồi không yên.”
“Tôi nghĩ nếu như tôi là cậu ta, nhất định sẽ lựa chọn phương pháp thứ nhất!”
Trương Văn nghe vậy, không khỏi sửng sốt. Mà Cẩu Hùng lại lơ đãng nhìn về phía Trương Văn, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Tôi nhìn thấu tâm tư của hai người bọn họ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội châm dầu vào lửa, thừa nước đυ.c thả câu này, lập tức nói: “Trương Văn hiển nhiên không có thân thể lực lưỡng như Cẩu Hùng. Hơn phân nửa cậu ta sẽ bị gϊếŧ. Có điều cái này cũng chưa chắc, ai không biết cậu ta là một người quỷ kế đa đoan. Cũng có thể cậu ta sẽ có hậu chiêu gì đó khống chế Cẩu Hùng trước.”
“Ha ha, nói như vậy, này, Tuyết Doanh, chúng ta mặc dù đã chết, nhưng so với người còn sống may mắn hơn nhiều!” Mục đích tôi làm như vậy đơn giản là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, cái này gọi là lấy giáo người này đâm lá chắn của người kia, há, đây chính là phương pháp tốt ngàn đời không sai.
“Đúng vậy, chết cũng tốt hơn so với hai người còn sống các cậu đấu đá lẫn nhau. Huống chi là cùng, là cùng…” Cô ấy dường như còn đang sợ hãi, dựa vào người tôi khẽ run rẩy.
“Này! Cẩu Hùng, đừng trúng kế ly gián của bọn họ! Gϊếŧ chết hai đứa nó trước rồi hãy nói chuyện sau này.” Tên chó Trương Văn quả nhiên đủ thông minh!
Tôi ha ha cười to nói: “Hãy nói chuyện sau này? Chuyện gì? Chẳng lẽ là thừa dịp Cẩu Hùng không có phòng bị giơ tay chém xuống, giống như vừa rồi cậu giật dây Cẩu Hùng đối phó với tôi như vậy?” Tôi cho rằng loại chuyện này chỉ có Trương Văn nghĩ ra, đầu óc ngu ngốc kia của Cẩu Hùng còn chưa tăng cấp đến mức tỉ lệ thuận với dáng người của cậu ta.
Quả nhiên Cẩu Hùng trúng kế, cậu ta hung tợn nói với Trương Văn: “Vậy sau này làm sao bây giờ? Thật sự cậu muốn gϊếŧ chết tôi?” Cậu ta từng bước đi về hướng Trương Văn.
Tên nhóc kia sợ tới mức lui về phía sau, miệng nói: “Tỉnh táo một chút, đó là kế ly gián của tên khốn Dạ Bất Ngữ kia. Gϊếŧ cậu ta trước, hết thảy đều sẽ khôi phục. Đĩa Tiên sẽ không bám lấy chúng ta nữa, chúng ta cũng không cần chết!”
Cẩu Hùng hơi do dự.
Tôi sốt ruột, đột nhiên hô: “Aaa! Trương Văn, chính là lúc này. Đúng, dùng sức đâm xuống!”
“Mẹ nó thằng chó, dám đánh lén tao!” Vốn dĩ trong lòng Cẩu Hùng có quỷ nên tin là thật, chân trái dùng sức đá Trương Văn một cước. Đá cho cậu ta đυ.ng thẳng vào cửa sổ.
Cẩu Hùng đâm lao đành phải theo lao, dứt khoát mặc kệ chúng tôi, bổ xuống tiếp một dao đâm về hướng Trương Văn.
Chỉ nghe ‘Đinh đương’ một tiếng, tên Trương Văn kia thế nhưng xoay người lăn đến dưới bụng Cẩu Hùng.
Hai chân cậu ta đạp về phía trước một cái, Cẩu Hùng lảo đảo, đập vỡ cửa kính, ngã xuống lầu.
“Ha ha, chết rồi chết rồi!” Cậu ta phát ra tiếng cười điên cuồng, đứng lên thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới bắt lấy cổ áo của cậu ta, là Cẩu Hùng! Thì ra cậu ta không có ngã xuống thật, mà nắm lấy bệ cửa sổ.
Trương Văn bị cậu ta kéo xuống dĩ nhiên cũng té ngã ra khỏi cửa sổ, một tay liều mạng nắm chặt bệ cửa sổ cực mỏng, một bên nhìn tôi cầu xin.
Tôi nhịn không được xông về phía bên đó, nhưng lại bị người kéo lại. Là Tuyết Doanh! Cô ấy lạnh lùng nhìn hai người đang ngàn cân treo sợi tóc ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, Cẩu Hùng và Trương Văn, hai người bọn họ từ trên lầu sáu ngã xuống…
Hai người này đều bị đập đầu trước, ngã đến não văng khắp nơi, máu thịt be bét......
“Vì sao cậu ngăn cản tôi lại?” Tôi tức giận kêu lên với cô ấy.
Cô ấy thế nhưng lại xa xăm nói: “Những tên kia căn bản đã bị cái chết dọa đến mất hết nhân tính, bọn họ bây giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng bọn họ sẽ cảm kích chỉ vì cậu cứu họ? Không! Nói không chừng vừa được cứu lên liền đâm một nhát vào lưng cậu……”
Mặc dù điều này tôi cũng biết rất rõ, chỉ là... Haiz, bề ngoài tôi có vẻ rất lý trí, nhưng lại hay chìm đắm trong sự nhạy cảm và không thể tự giải thoát.
Ngoài cửa sổ bóng đêm càng thêm dày đặc. Tôi và Tuyết Doanh yếu ớt dựa vào nhau tựa vào vách tường.
Gió bấc càng thổi to hơn…
“Aaa!” Đột nhiên Tuyết Doanh lấy tay che miệng sợ hãi nhìn về phía trước.
Tôi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thế nhưng nhìn thấy cái đĩa trên bàn ở giữa phòng học chậm rãi di chuyển trên đồ án bát quái.
... Còn...Có... Một... Người...
Chiếc đĩa chầm chậm di chuyển giữa bốn chữ này.
Cuối cùng im lặng dừng lại.
Tuyết Doanh mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi. Tôi dùng sức nắm chặt tay cô ấy.
Cô ấy nở nụ cười, tựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt lại, thì thào bên tai tôi: “Cậu nhất định sẽ không giống như hai người bọn họ, sẽ không vì bản thân mà gϊếŧ chết tôi đâu?” Sau đó giống như cô ấy tự đáp lại: “Không! Cậu đương nhiên sẽ không! Bởi vì cậu là Tiểu Dạ, vĩnh viễn là Tiểu Dạ của tối ngày hôm đó…”
“Còn có một người…” Trong đầu tôi nghĩ tới đều là bốn chữ này, mắt điếc tai ngơ đối với đoạn đối thoại kỳ quái Tuyết Doanh nói kia.
Ha ha, còn lại một người! Là tôi hay là Tuyết Doanh đây? Thật đúng là tạo hóa trêu người, không nghĩ tới cuối cùng rơi vào cái loại tình huống tự gϊếŧ hại lẫn nhau này, mà lại là hai người chúng tôi...