Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 15: Một Phương Pháp Khác (1)

Tôi có lòng hiếu kỳ vô cùng mãnh liệt, đó là ấn tượng đầu tiên của mọi người xung quanh về tôi.

Đương nhiên, tôi cũng bị lòng hiếu kỳ này hại suýt chết mấy lần. Nhưng không ngờ mạng của tôi cứng như thế,có thể sống đến tận bây giờ.

10 giờ đêm, tôi vất vả mãi mới chuồn ra ngoài được dưới mí mắt của nhân viên quản lý. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá liền đυ.ng phải Tuyết Doanh, cô ấy dựa lưng vào lan can giống như đang chờ ai đó.

“Đang đợi tôi hả?” Tôi lặng lẽ vòng ra sau lưng cô ấy, đột ngột kêu lên một tiếng.

“Hì hì, cậu không dọa được tôi đâu.” Cô ấy cười quay đầu lại nhìn tôi: “Tôi đã sớm nhìn thấy cậu rồi.”

“Thế tôi lại làm thằng ngốc một lần.” Tôi nói với vẻ cam chịu.

Cô ấy lắc đầu nói: “Tôi sợ đến phòng học một mình, cùng đi thôi.”

Tôi ừ một tiếng rồi cùng cô ấy đi về phía trước theo con đường cũ.

Con đường đêm nay dường như không giống với thường ngày, nhìn kỹ thì thấy hai bên treo đầy đèn neon.

“Thật không biết bên trên vị nào lại muốn xuống kiểm tra mà trường học dụng tâm nhiều như vậy, không tiếc bỏ ra chi phí trang hoàng lộng lẫy.” Tôi thở dài.

“Đúng vậy.” Tuyết Doanh nhíu mày: “Cứ cách một thời gian lại phải trang trí mới hết như thế để ứng phó với kiểm tra. Hết trường học tiên tiến toàn quốc đến trường kiểu mẫu vệ sinh quốc gia gì đó...... Hàng năm trường tốn không ít tiền cho việc này.”

Tôi khịt mũi nói: “Còn không phải lông dê xuất hiện trên người dê à, hàng năm nhà nước cấp ngân sách cho trường ít như vậy, nhưng lại phải ứng phó bên trên, lại muốn phấn đấu cho sự phát triển của bản thân thì tiền ở đâu ra? Còn không phải bóc lột chúng ta à.”

“Ừm…” Cô ấy trầm ngâm suy tư, đột nhiên phì cười.

“Sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.

Tuyết Doanh thế mà nói: “Bạn học Dạ Bất Ngữ hôm nay thật sự rất thân thiết.”

“Chẳng lẽ bình thường trông tôi giống như hung thần ác sát hả?” Tôi cũng bật cười.

“À, không. Tiểu Dạ bình thường luôn tỏ ra xa cách và kiêu ngạo, làm cho người ta thấy rất khó gần.”

Tôi khó gần! Trời ạ, từ đó tới giờ tôi đều cho rằng bọn họ mới là người khó tiếp cận, sao bây giờ lại biến thành tôi rồi? Hầy, quá nực cười! Nụ cười của tôi biến thành nụ cười gượng gạo, tôi không nói gì, quay đầu ngắm nhìn ánh đèn đủ màu khắp con đường.

Tóm lại, mấy thứ này cũng là từ trên người chúng tôi mà ra, không ngắm cũng uổng.

“Tiểu Dạ, cậu xem này! Đèn càng ngày càng sáng, thật xinh đẹp!” Tuyết Doanh vừa đi vừa ngạc nhiên nói với tôi.

Ơ, nhưng sao tôi lại cảm thấy đèn đang tối dần nhỉ?

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, cô ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Trước đây tôi thường tưởng tượng về cuộc sống sau này. Ừm... Chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ nhưng cũng an nhàn bình thường. Có một người chồng yêu thương mình, một gia đình nhỏ nhưng ấm áp, thoải mái, một đàn con đáng yêu.”

“Hì, Tiểu Dạ thích con trai hay con gái? Quên đi, con trai hay con gái đều muốn. Khi chúng chơi ở bên ngoài thì tôi vào trong nhà nấu ăn. Đợi đến khi chồng trở về, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét gọi bọn nhỏ “Này, mấy nhóc con, rửa sạch tay rồi vào ăn cơm”A ha, thật lãng mạn biết bao!”

Trời! Cô ấy chỉ mới 15 tuổi thôi, con gái bây giờ trưởng thành sớm quá!

Có điều, vì sao cô ấy lại kéo người không liên là tôi vào trong giấc mộng của cô ấy vậy?

Đèn ở xung quanh càng tối hơn, tôi không khỏi rùng mình một cái.

Tuyết Doanh bên cạnh lại kêu lên: “Lại càng sáng hơn rồi, ha, dưới chân đều hằn ra ánh vàng rực rỡ, lẽ nào là một loại phấn huỳnh quang? Lần này nhà trường đúng thật là không tiếc mà hạ vốn gốc. Ây da, sáng quá, tôi không mở mắt ra được.” Cô ấy càng siết chặt tôi hơn.

Nhưng ở trong mắt tôi, lại là ánh đèn lóe lên, sau đó liền chìm vào bóng tối vô biên.

Chẳng lẽ lại gặp ma quỷ?

Không đợi ánh mắt thích ứng trong bóng tối, tôi theo bản năng kéo tay Tuyết Doanh chạy như điên. May mà tòa nhà dạy học không xa lắm, rất nhanh tôi liền thấy được ánh đèn nơi đó.

“Làm sao vậy?” Tuyết Doanh thở hồng hộc hỏi.

Tôi không muốn làm cô ấy hoảng sợ nên đương nhiên không nhắc tới chuyện vừa rồi.

Cửa phòng học đang mở, xem ra hai tên nhóc kia đã đến.

Chúng tôi đi vào, thấy Cẩu Hùng ngồi một mình đưa lưng về phía cửa ở giữa phòng học. Có hai cái bàn được xếp trước mặt cậu ta, trên bàn đang bày một cây nến đang đốt, đồ án bát quái và một cái đĩa. Cũng giống như cái lần chúng tôi mời Đĩa Tiên cách đây không lâu, chỉ là bầu không khí càng âm trầm đáng sợ.

“Cẩu Hùng...... Đồ đạc đều đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” Tôi thử hỏi.

Cậu ta không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Tôi lúng túng đợi một lát, thấy cậu ta thủy chung không mở miệng, liền đi tới.

“Cậu thấy việc Áp Tử mất tích thế nào?” Cậu ta đột nhiên chậm chạp hỏi.

Tôi dừng bước, nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Không có manh mối gì. Nhưng hẳn là có liên quan đến truyền thuyết kia.”

“Thế cậu có nghĩ chuyện này có thể liên quan đến việc chúng ta mời Đĩa Tiên không? Chúng ta không đưa nó về, cho nên cậu ta bị Đĩa Tiên gϊếŧ chết. Mà người tiếp theo...... Không chừng chính là một trong số chúng ta.”

“Chắc là không đâu... Không phải các cậu nói nó là Tiên sao?” Chẳng biết tại sao giọng nói của tôi hơi run run.

“Đừng ngốc nữa.” Giọng cậu ta khàn khàn cười rộ lên: “Cậu không phát hiện ra sao, trong câu chú ngữ cái gì mà hãy xuyên qua sông bỉ ngạn đến cạnh tôi. Đĩa Tiên, Đĩa Tiên hãy vùng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, xuyên qua màn đêm tối tăm, băng qua những dòng sông…... Tiên sẽ như vậy sao? Chúng ta là đang mời quỷ, mời Đĩa Tiên là đang mời quỷ!”

Mời Đĩa Tiên chính là mời quỷ, điều này không phải tôi không biết, hơn nữa cũng không phải tôi không nghĩ tới sự mất tích của Áp Tử có liên quan đến Đĩa Tiên, chỉ là vô thức không muốn suy nghĩ nhiều.

Giống như một đứa trẻ nghịch với lửa, sau khi đốt diêm vì hoảng sợ mà ném nó xuống đất đầy chất dễ cháy, không dập tắt nó, cũng không tính toán hậu quả, chỉ muốn tin vào cái gọi là sự thật do mình tạm thời bịa ra…

“Vậy, chúng ta nên làm gì?” Đứa trẻ nghịch lửa cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy.

“Thật ra còn có một phương pháp có thể tiễn Đĩa Tiên đi.”

“Thật sao? Là phương pháp gì?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.

“Để cho người mời nó tới mời lại lần nữa, sau đó tiễn nó về một cách suôn sẻ. Chỉ đơn giản như vậy.”

“Tôi không muốn!” Tuyết Doanh kêu lên: “Cái này đơn giản chỗ nào chứ? Trải nghiệm đáng sợ như vậy một lần là đủ tởn cả đời rồi!” Xem ra cô ấy thật sự sợ cái thứ này rồi.

“Chuyện này không thể tùy theo cậu! Tiểu Dạ thì sao? Cũng không muốn?” Cậu ta rống lên với Tuyết Doanh, sau đó lại hỏi tôi. Nhưng từ đầu đến cuối không quay lại nhìn.

Tâm trí tôi đang hỗn loạn, cái loại cảm giác chẳng lành đó quanh quẩn khắp cơ thể, dường như còn đậm hơn lúc trên đường.

“Được rồi, tôi đồng ý mời lại một lần.” Sau khi suy nghĩ một phen tôi nói như vậy.

Dù sao đi nữa, nếu việc Áp Tử biến mất thật sự có liên quan đến việc mời Đĩa Tiên, thì phải tiễn thứ đó đi. Tôi không muốn loại chuyện này xảy ra lần nữa, mặc dù tôi không có nhiều thiện cảm với bọn họ.

“Tiểu Dạ!” Tuyết Doanh hét lên.

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi thản nhiên nói.

Cô ấy thở dài: “Được rồi, nếu như cậu đã nói vậy.”

“Thế thì bắt đầu đi.” Cẩu Hùng đứng dậy, cho tới bây giờ tôi mới nhìn thấy mặt của cậu ta. Đó là khuôn mặt tràn đầy bất an, giống như bức thiết chờ đợi cái gì đó đến. Lại giống như là đang lo lắng cùng sợ hãi. Thật sự rất phức tạp.

Cậu ta thấy tôi nhìn chăm chú vào mình với vẻ đầy hoài nghi thì không thể không quay mặt đi.

Kỳ lạ, chẳng lẽ lần mời Đĩa Tiên này còn có nội tình mờ ám? Nếu không tại sao cậu ta lại có tật giật mình như vậy? Đột nhiên tôi cảm thấy hối hận vì mình đã đồng ý mà không suy nghĩ.

Lúc này, Tuyết Doanh chạm vào tôi một cái, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Hứa với tôi cậu sẽ bảo vệ tôi, giống như lần trước.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Vậy là cậu đồng ý rồi?”

“Đúng vậy.”

Mặt cô ấy đỏ lên. Sau đó tôi một lần nữa đặt hai ngón trỏ lên cái đĩa nhỏ này.

“Đĩa Tiên, Đĩa Tiên, hãy xuyên qua sông bỉ ngạn đến cạnh tôi. Đĩa Tiên, Đĩa Tiên hãy vùng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, xuyên qua màn đêm tối tăm, băng qua những dòng sông…”

Cái đĩa không nhúc nhích.

Đĩa Tiên mời nhưng không tới. Nhưng tôi lại thấy được một cái bóng trên mặt đất, cùng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Tuyết Doanh đối diện.

Cái bóng kia, đương nhiên là bóng của Cẩu Hùng. Trong tay cậu ta lúc này dường như có thêm thứ gì đó.

Là, là một con dao găm!