Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 14: Mê Hoặc

“Tiểu Dạ, tôi tra ra rồi!” Lại là một buổi chiều nóng rực khiến người khác bực bội, Tuyết Doanh chạy vào như một cơn gió.

Cô ấy nhìn thấy tôi nằm bò trên bàn học ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, kéo tóc của tôi như một lẽ tất nhiên, vừa nói thầm một bên tai tôi, cho đến khi tôi bị làm ồn cho tỉnh giấc phải ngẩng đầu lên tức giận nhìn cô ấy.

“Tiểu Dạ, tôi đã tra ra Lý Bình, người duy nhất không có hồ sơ tốt nghiệp trong 20 năm gần đây!” Cô ấy nở một nụ cười đáng yêu với tôi, hàng lông mi dài dài chỉ cách trước tầm mắt của tôi 5cm, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp mang theo một mùi hương hoa lan thoang thoảng.

Tôi uể oải lấy tay phải chống đầu: “Nói thử xem.”

“Cách đây 13 năm, học lớp 12-3 có một cô gái tên Lý Bình. Tôi cũng trộm tất cả ghi chép về cô ấy về đây rồi.” Tuyết Doanh hưng phấn tranh công với tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có hơi chóng mặt, cô gái nhỏ Tuyết Doanh này, không ngờ ẩn dưới lớp mặt nạ yên tĩnh xinh đẹp thường ngày của cô ấy, lại là vẻ cuồng dại như vậy. Hầy, hay là tôi vô tình dạy hư cô ấy rồi?

“13 năm trước, vậy là niên khóa nào mới đúng?” Tôi nhỏ giọng hỏi Tuyết Doanh: “Bây giờ lớp chúng ta là khóa mấy?”

“Cậu ngủ đến ngơ người rồi hả?” Tuyết Doanh vươn bàn tay phải nhỏ nhắn mảnh mai nhéo mặt tôi: “Mỗi lần khi Vạn Diêm Vương nổi giận, toàn nói kiểu, chỉ hận sắt không thể thành thép, nói chúng ta đừng làm mất mặt khóa 75.”

Tôi bực mình nắm lấy tay cô ấy, gật đầu nói: “75 trừ đi 13, vậy chuyện trong truyền thuyết kia chắc là niên khóa 62. Vậy có nghĩa là Lý Bình kia chính là học sinh lớp 12-3 niên khóa 62! Hừm niên khóa 62…”

Niên khóa 62…

Tấm phù hiệu học sinh đó!! Tôi đột nhiên xoay người lấy quyển sách qua, xốc tất cả đồ ở trong đó ra trên bàn: “Cậu nhìn tấm phù hiệu học sinh này đi.”

Tôi lấy phù hiệu mà tối hôm trước đã tìm được trong túi màu xanh dương trên cây long não, đưa cho Tuyết Doanh, giọng nói kích động run rẩy: “Trường trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, khóa 62 lớp 12-3, người này cùng lớp với Lý Bình bị cưỡиɠ ɠiαи, là một nam sinh tên Chu Kiếm. Nhưng mà lạ thật, tại sao nó lại ở trong chỗ đồng phục rách nát?”

Tuyết Doanh khϊếp sợ nhìn tôi, đột nhiên “A” một tiếng đứng dậy: “Cậu nói là đống đồng phục kia có phải là của Lý Bình hay không? Khi cô ấy bị con trai hiệu trưởng cưỡиɠ ɠiαи, bị người tên Chu Kiếm gặp được, sau đó anh ta diệt khẩu người tên Chu Kiếm này. Nhưng vì lý do nào đó, mà anh ta không thể đưa ra khỏi trường học, nên đem quần áo của Chu Kiếm và Lý Bình để chung một chỗ rồi ném lên cây long não kia?”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến con trai hiệu trưởng làm vậy?” Tôi nghĩ đến khả năng này, cuối cùng thấy không đúng nên hỏi ngược lại.

“Sao người ta biết được.” Tuyết Doanh bất mãn bĩu môi.

“Vậy thì đi điều tra xem! Đi tra xem có ghi chép về việc Chu Kiếm tốt nghiệp hay không, sau khi tra được, cậu suy đoán rồi sẽ biết được.” Tôi lấy tài liệu mà cô ấy trộm từ phòng tư liệu đưa qua, sau đó nói thêm: “Trả lại những thứ này đi, đừng để người khác phát hiện.”

Thật sự là một chuyện giải quyết thì lại có chuyện khác kéo đến, mặc dù manh mối xuất hiện không ngừng, nhưng lại càng làm cho tôi nhiều nghi vấn hơn nữa. Tôi ngẩng đầu, hỏi Tuyết Doanh đang chuẩn bị rời đi: “Này, cậu hiểu rõ cái truyền thuyết này bao nhiêu phần trăm?”

Tuyết Doanh quay đầu, thầm suy nghĩ trong một chốc, đáp lại: “Chắc chắn không biết nhiều hơn cậu đâu.”

“Vậy cậu có thấy trong truyền thuyết này có rất nhiều điểm mâu thuẫn với nhau không?”

“Không biết, tôi thấy cũng rất hợp lý mà.”

“Vậy sao? Vậy thì kỳ quái thật.” Tôi uể oải đứng dậy vươn vai, nhưng đầu óc lại nhạy bén hơn khi nhớ lại tất cả mọi chuyện lại một lần nữa.

Không đúng, nhất định cái truyền thuyết kia của trường học đã bị bóp méo chỗ nào đó rồi...

Không có chút manh mối nào cả. Tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến cho tôi thấy nghi hoặc.

Để liên kết tất cả các manh mối lộn xộn lại với nhau, tôi dần dần đưa ra tất cả những chuyện kỳ lạ theo thứ tự trước sau ra giấy trong thời gian cả tiết học buổi chiều.

Đầu tiên là 9 ngày trước, tôi, Tuyết Doanh, Trương Văn, Áp Tử và Cẩu Hùng cùng nhau chơi trò Đĩa Tiên.

Buổi tối ngày hôm sau thì Áp Tử bị một nhóm học sinh lớp 7 đi tới khu rừng long não gần đình cổ để đào thi thể trẻ sơ sinh đó, sau đó thì mất tích

Vào 5 ngày trước, tôi nói bóng nói gió với thủ lĩnh của đám học sinh lớp 7 là lữ Doanh, để cậu ta kể lại những chuyện kỳ lạ xảy ra ở đêm hôm đó với tôi. Sau đó tôi nghi ngờ Áp Tử có anh em sinh đôi, nhưng bị Tuyết Doanh phủ định, cô ấy nhất quyết rằng Áp Tử bị ma nhập vào người.

Nhưng chiều hôm đó, vì để tìm ra nguồn gốc điều thứ 36 nội quy cổ quái của trường học, tôi cùng Tuyết Doanh lẻn vào phòng tư liệu của trường, và đồng thời tính kế để lừa giáo viên chủ nhiệm Vạn Diêm Vương nói ra chuyện đã xảy ra với bốn người Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân.

Mấy cô gái này cũng từng chơi trò Đĩa Tiên giống chúng tôi, sau đó cô gái Lý Vân trong số đó phát điên, cô ấy tàn nhẫn gϊếŧ hết ba cô gái còn lại, sau đó nhảy lầu tự sát.

Ngày thứ 6 sau khi chúng tôi chơi trò Đĩa Tiên, buổi tối tôi và Tuyết Doanh đi vào rừng cây long não, nhặt được một chiếc túi cũ từ trên cây long não, đồng thời tìm được một đống đồng phục nữ sinh bị xé rách và một tấm phù hiệu khóa 62 lớp 12-3 tên Chu Kiếm.

Cho đến hôm nay tôi mới hiểu được, thì ra cái người tên Chu Kiếm này lại là bạn học của cô gái tên Lý Bình lớp 12 bị con trai hiệu trưởng cưỡиɠ ɠiαи trong truyền thuyết của trường vào 13 năm trước.

Chu Kiếm và Lý Bình, bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng lớp hay sao?

Còn có, vì sao phù hiệu của Chu Kiếm lại lẫn trong đống áo quần rách kia, còn bị treo ở trên ngọn của cây bạch long não? Mà đống đồng phục bị xé rách kia có phải là của Lý Bình hay không?

Càng nghĩ càng làm cho tôi thêm đau đầu.

Tôi lắc đầu thật mạnh, đột nhiên có một suy nghĩ bất ngờ hiện ra trong đầu tôi, cả người tôi không khỏi run lên, rồi đột ngột đứng lên từ chỗ ngồi của mình.

“Dạ Bất Ngữ, em lại muốn làm cái quỷ gì nữa thế?”

Chết tiệt - tôi không ý thức được rằng, bây giờ vẫn còn trong lớp! Với lại, vừa hay là tiết của Vạn Diêm Vương!

“Em đau bụng ạ!” Tôi nhanh trí ôm lấy bụng làm ra dáng vẻ đau đớn. Vạn Diêm Vương nhìn tôi đầy nghi ngờ, sau đó mới do dự nói: “Vậy em đến phòng y tế nằm đi.”

Tôi bày ra dáng vẻ rất không tình nguyện, vừa loạng choạng đi ra khỏi phòng học, vừa ngầm nháy mắt với Tuyết Doanh.

“Thầy Vạn, em đi cùng với bạn Dạ Bất Ngữ ạ, tránh lúc đi được nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Tuyết Doanh nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy tôi, cũng không quan tâm Vạn Diêm Vương có đồng ý hay không, nhanh như chớp cùng tôi rời đi.

“Lần này lại muốn tôi làm trò thú vị gì với cậu nữa thế?” Đi xuống tòa nhà dạy học, lúc này Tuyết Doanh mới buông tôi đang còn giả vờ ra, chớp đôi mắt to tròn với tôi.

“Trò gì chứ, nói khó nghe thế. Lần này là chuyện nghiêm túc đấy!” Tôi lấy một cây bút chì và mấy tờ giấy mỏng từ túi ra và nói: “Chúng ta lẻn đến đình cổ trước, sau đó tôi sẽ giải thích cho cậu nghe.”

“Đến đình cổ?” Tuyết Doanh dừng chân lại bối rối hỏi: “Bây giờ là ban ngày, chỗ đó có đàn anh đàn chị khóa trên canh giữ, chúng ta có vào được đâu?”

Tôi khinh thường lắc đầu: “Tin tức của cậu ít quá rồi đấy, mấy ngày gần đây cấp 3 có bài kiểm tra đột ngột với hình thức như địa ngục, đàn anh đàn chị của chúng ta lấy đâu ra thời gian đến đình cổ hẹn hò chứ? Hành động nhanh lên, chiều hôm nay có rất nhiều manh mối phải điều tra.” Nói rồi kéo lấy đôi tay nhỏ của cô ấy chạy mất.

Không ngoài dự đoán, trong đình không có một bóng người. Tôi đẩy cây vạn niên thanh ra, đè tờ giấy mỏng lên cột, rồi lấy bút chì đồ lại nét chữ mà Tuyết doanh đã phát hiện hôm trước.

“Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…Trường trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, Lý Bình lưu lại.” Tôi nhìn bản chép ở trên giấy, nhẹ giọng đọc lên.

Tuyết Doanh kinh ngạc nhìn một chuỗi hành động của tôi, bĩu môi, châm chọc nói với tôi: “Không phải tối hôm trước cậu vừa mới nói dòng chữ này không nói lên được điều gì không phải sao? Bây giờ sao lại muốn sao chép chúng lại rồi?”

“Quan niệm của con người cũng sẽ thay đổi mà.” Tôi lo lắng đáp, lười phải để để ý đến lời nói móc của cô ấy, rồi vội vàng nắm lấy tay cô ấy đi về: “Bây giờ chúng ta lập tức đi đến phòng tài liệu của trường để tra một vài thứ!”

Quen cửa quen nẻo, chúng tôi lẻn vào phòng tài liệu với tốc độ nhanh nhất, tôi bắt đầu giao nhiệm vụ cho Tuyết Doanh.

“Tôi đi tìm tờ khai nhập học của Lý Bình, cậu giúp tôi tìm xem hồ sơ hướng đi tốt nghiệp của Chu Kiếm. Sau khi tìm được thì lập tức đưa đến cho tôi.” Tôi đi đến trước tủ đựng tư liệu của học sinh lật tìm xem thử, dặn dò mà cũng không thèm quay đầu lại.

“Cái đó...” Tay Tuyết Doanh cẩn thận dè dặt chọc vào lưng tôi, ngại ngùng nói: “Sáng sớm nay tớ đã không cẩn thận mượn đi tờ khai nhập học của Lý Bình rồi, bây giờ còn đang nằm thoải mái trên bàn học của tôi.”

“Sao cậu không nói sớm...” Tôi tức giận.

Tuyết Doanh tủi thân nhìn tôi, bĩu môi, oán hận nói: “Rõ ràng người ta đã nói với cậu rồi, người ta nói người ta đã mượn tất cả hồ sơ của Lý Bình từ phòng tài liệu về đây rồi, còn đưa cho cậu xem nữa. Không ngờ là cậu không thèm xem một cái nào mà đã ném trả lại cho tôi. Bây giờ lại nổi giận với tôi!”

“Được, được rồi. Lần này là tôi không đúng! Là tôi sai!” Tôi đau đầu thở dài, nhanh chóng đổi sang chuyện khác: “Vậy hồ sơ hướng đi tốt nghiệp của Chu Kiếm đâu? Cậu đã từng tìm qua chưa?”

“Bây giờ thứ đó cũng đang nằm thoải mái trong bàn học của tôi rồi. Người ta nghe theo lời cậu nói, trốn tiết đi tìm ra đó!”

“Dừng! Uổng công đi một chuyến.” Tôi khó chịu chậc chậc nói: “Kết thúc công việc, dẹp đường hồi phủ!”

Rồi lại nhanh chóng về lại phòng học, thật không dễ dàng mà, cuối cùng lại lấy được hai văn kiện mà tôi cần rồi sao...

Tôi lập tức lật giấy tờ nhập học của Lý Bình ra, rồi lấy hàng chữ đã được sao chép lại từ trên cột ra chậm rãi đối chiếu.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?” Tuyết Doanh buồn chán ngồi bên cạnh tôi, tay cô ấy chống đầu nhìn khuôn mặt vô cùng chuyên chú của tôi, sau đó nhịn không được tò mò hỏi.

Tôi hít vào sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi lại: “Cậu hiểu về tâm lý học chữ viết không?”

“Cấp độ quá cao, còn chưa từng nghe qua luôn.” Tuyết Doanh lắc đầu.

Tôi cười nhạt nhẽo, giải thích nói: “Đó là phương pháp có thể thông qua nét bút của người viết để đoán ra tính cách năng lực và các đặc trưng tâm lý khác của người đó. Nghe nói có một vài chuyện gia có thể thông qua một con chữ để phán đoán ra trạng thái tâm lý lúc đó của người viết, thậm chí có thể nhìn ra được người đó có khuynh hướng tự sát hay không.”

“Cậu có biết không?” Tuyết Doanh quay đầu hỏi.

Tôi lắc đầu, cười khổ nói: “Rất rắc rối, tôi cũng không biết.”

Cô ấy lập tức “phì phì” một tiếng rồi ôm miệng cười, sau khi cười khúc khích một trận đến lúc, rồi thở phì phò lên tiếng: “Buồn cười quá đi. Tiểu Dạ nói về nó đầy kỳ diệu như vậy, tôi còn tưởng cậu là một cao thủ nữa đấy.”

“Mặc dù tôi không hiểu về tâm lý học chữ viết, có điều tôi cũng có biết phân tích sơ sơ về những bút tích đơn giản.”

Tôi đẩy tờ khai nhập học của Lý Bình và dòng chữ được sao chép từ trên cột lại đến trước mặt cô ấy rồi nói: “Xem hai nét chữ này thật kỹ, nhất là phải chú ý nhiều vào hai cách viết chữ “Lý Bình”. Chúng để lại ấn tượng đầu tiên gì cho cậu?”

“Không nhìn ra được. Kiểu chữ của tờ giấy nhập học đều rất thanh tú, nhưng chữ được khắc trên cột lại rất cứng nhắc, không giống của cùng một người.” Tuyết Doanh ngừng cười và bắt đầu nhìn chăm chú.

Tôi lắc đầu, hai ngón trỏ lần lượt chỉ vào hai chữ “Lý Bình” khác nhau rồi nói: “Đương nhiên chữ được khắc trên cột thì sẽ cứng nhắc rồi, nét chữ cũng mất đi tính đồng nhất. Có điều cậu có phát hiện ra không, hai kiểu chữ này đều có phần hơi nghiêng về bên phải, hơn nữa nét thẳng đứng cuối cùng của chữ “Bình” càng giống như một thanh đao vậy.”

“Mặc dù chữ này ai cũng viết được, nhưng mà liên kết lại với nhau mà nghĩ thì có hai người như vậy, chữ mà mà hai người họ viết ra đồng thời đều có hai phong cách này, hơn nữa họ lại đều tên là Lý Bình, còn học trong cùng một ngôi trường, tôi thấy khả năng để xuất hiện chuyện ngẫu nhiên như vậy là rất nhỏ, thậm chí còn có thể bị bỏ qua.”

Nhất thời Tuyết Doanh không thể hiểu được ý của tôi, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên “a” lên một tiếng rồi đứng lên, cao giọng nói: “Ý cậu muốn nói là cái người Lý Bình khắc chữ trên cột ở đình cổ chính là Lý Bình bị con trai hiệu trưởng cưỡиɠ ɧϊếp trong truyền thuyết của trường ở 13 năm trước sao? Phán đoán của tôi ngày hôm đó chính xác 100%!”

“Tôi nghĩ chắc là không sai.” Tôi chống cằm suy ngẫm, rồi lại cười khổ.

Những nghi vấn lại tăng thêm.

“Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” 13 năm trước, Lý Bình khắc lời cầu nguyện của mình lên cái cột này. Rất rõ ràng, cô ấy còn khắc cái tên người con trai khiến cho cô ấy khắc cốt ghi tâm, người cô ấy yêu tha thiết. Nhưng tại sao có người lại cạo mất chữ này, và người này là ai?

Từ trong những lời mà Lý Bình khắc lại đó có thể nhìn ra được tình yêu của cô ấy đã có sự lưu luyến xen lẫn uy hϊếp, thậm chí đã vào giai đoạn sụp đổ. Nguyên nhân, là vì người mà cô ấy yêu đã đi thích một người khác.

Vậy thì, kết quả cuối cùng của chuyện tình cảm tay ba này sẽ như thế nào? Lẽ nào là vì con trai của hiệu trưởng Chung Đạo đã cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy, cuối cùng khiến cho tình yêu này lặng lẽ chết đi?

Đột nhiên cảm thấy người Lý Bình yêu có phải Chu Kiếm hay không, nếu như là anh ta thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.

Bởi vì khi đang rất buồn bực vì hàng loạt thông tin vẫn chưa xử lý được thì Cẩu Hùng và Trương Văn đã đi tới.

“Tiểu Dạ, 10 giờ rưới tối nay cậu và Tuyết Doanh có thể tới phòng học không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với các cậu. Liên quan đến chuyện của Áp Tử.” Bây giờ trên mặt Trương Văn lộ ra sự kỳ quái rồi cười hì hì với tôi.

Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau một cái, đều bày ra cái dáng vẻ cảm thấy “hai tên nhóc này lại định làm cái quỷ gì nữa vậy” rồi đành gật đầu.