Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 13: Ngôi Mộ Kỳ Lạ (2)

“Kho báu nhà họ Trần!” Tôi kinh ngạc đến mức gần như hét lên: “Các cậu nói huyệt mộ này liên quan đến kho báu nhà họ Trần?”

“Đúng vậy. Tôi và Trương Văn đã thảo luận với nhau, cũng đã đến thư viện xem rất nhiều tài liệu liên quan, cuối cùng nhận thấy khả năng này rất lớn.” Cẩu Hùng ngắt lời nói.

“Không thể nào! Huyệt mộ nhà họ Trần cách trấn hơn 40km ở *tàn tích Ngư Phù.” Tôi lắc đầu, kiên quyết phủ định suy đoán của hai người bọn họ.

*Tàn tích Ngư Phù: hay còn gọi thành cổ Ngư Phù, được cho là kinh đô và lăng mộ của vị vua đầu tiên của nước Thục.

“Kho báu nhà họ Trần là sao vậy?” Tuyết Doanh bóp cánh tay tôi tò mò hỏi.

Tôi khó chịu trừng mắt nhìn mắt nhìn cô ấy, xoa chỗ bị bóp đau khô khan nói: “Kiến thức hạn hẹp… Nhà họ Trần là một gia đình giàu có một vùng vào thời Khang Hy nhà Thanh. Mà ông cụ Trần là một nhân vật truyền kỳ lúc bấy giờ. Nghe nói ông ta dựa vào việc xem bói cho người ta, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tích lũy được một ít tài sản rồi bắt đầu làm ăn buôn bán.”

“Nhưng kỳ lạ ở chỗ, chỉ cần ông ta mua bất kỳ thứ gì, không lâu sau đó chúng sẽ khan hiếm, ông cụ Trần thừa dịp đó bán với giá cao kiếm được bộn tiền. Làm ăn buôn bán tất nhiên kiếm tiền rất nhanh, chẳng bao lâu, ông ta nhanh chóng trở thành nhà giàu có nổi danh nhất vùng. “

“Sau đó ông ta cấu kết với quan lại, bí mật bắt đầu cho vay nặng lãi, buôn lậu muối với giá rẻ. Tóm lại là cái gì có thể kiếm ra tiền thì đều làm hết, nghe nói sau này, tiền nhiều đến nỗi chất đầy phòng, thậm chí còn thay sàn nhà tất cả các phòng bên trong phủ đệ thành vàng.”

“Còn kho báu thì sao? Tại sao cậu cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của người khác khi kể chuyện vậy?” Tuyết Doanh bĩu môi ngắt lời tôi.

“Cậu kiên nhẫn hơn được không?” Tôi bất mãn đưa tay bóp mũi cô ấy, lại bị cô ấy nhanh nhẹn tránh khỏi.

“Ông cụ đáng hận kia dùng nửa đời mình sử dụng thủ đoạn. Cậu phải biết rằng, người càng nhiều tiền lại càng sợ hãi không muốn chết, tất nhiên ông cụ Trần cũng vậy, ông ta mong muốn có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ ở thế giới bên kia. Thế là xây dựng một mộ phần rất lớn ở gần tàn tích Ngư Phù, lấy rất nhiều vàng bạc châu báu giá trị liên thành mà ông ta vơ vét bỏ vào trong đó.”

“Ngay khi xây xong mộ phần, ông cụ Trần thấy thời gian của mình sắp hết, nên đã đi vào trong huyệt mộ một mình, lấp 1000 viên đá, tự nhốt mình ở trong.”

“Hơn 200 năm, rất nhiều người đã đến mộ phần của ông ta tìm kiếm, nhưng đều trở về tay không. Dần dần, mộ phần của ông cụ Trần đã được người dân địa phương phóng đại rất nhiều, làm nó trở nên thần bí, cuối cùng bây giờ trở thành kho báu nhà họ Trần.”

“Kỳ quái.” Tuyết Doanh cố tình học theo dáng vẻ vừa xoa cằm vừa suy nghĩ của tôi, sau đó chế giễu nói: “Ông cụ Trần đã tiêu phí nhiều của cải xây một mộ phần lớn như vậy, chắc chắn thuê rất nhiều thợ, vậy thì có rất nhiều người biết vị trí mộ phần của ông ta. Thế tại sao người đời sau lại không rõ vị trí mộ phần của ông ta ở đâu? Chẳng lẽ ông cụ Trần đã gϊếŧ sạch những người xây mộ phần cho ông ta?”

“Hỏi hay lắm.” Tôi vỗ tay tán thành với cô ấy: “Câu hỏi này của cậu trị giá 100.000 USD. Trong giới Sử học vào 3 năm trước đã treo giá thưởng 800.000 tệ cho ai giải đáp câu hỏi này, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không ai trả lời được câu hỏi này. Thế là bọn họ quyết định treo giải thưởng này vô thời hạn, đến khi tìm được đáp án mới thôi.”

Tuyết Doanh nhìn thoáng qua hai người Trương Văn và Cẩu Hùng đang vểnh tai nghe chúng tôi nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Dạ cậu ham học hỏi như vậy, đối với câu hỏi này cậu có từng đi tìm đáp án chưa? Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu.”

“Sao cậu biết tôi đã tìm hiểu nó?” Tôi cười khổ nói: “Nhưng mà chuyện của ông cụ Trần, đúng là tôi đã tìm được khá nhiều tài liệu liên quan. Trong dân gian cũng lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về ông ta. Khi ấy rất nhiều người cho rằng ông cụ Trần được thần linh phù hộ, biết phép thuật.”

“Có một vài tài liệu lịch sử đã miêu tả chuyện sau này của những thợ xây dựng huyệt mộ của nhà họ Trần, bọn họ đều kể lại rằng, đêm trước khi ông cụ Trần tiến vào huyệt mộ, từng tập hợp tất cả những người liên quan đến, rót cho mỗi người một chén rượu. Những người thợ sau khi uống sau thì đầu óc mơ hồ, sau đó toàn bộ ngã xuống đất. Hôm sau tỉnh lại, những ký ức về huyệt mộ không hiểu tại sao lại biến mất.”

“Nghe cậu nói như vậy, tôi cũng sắp tin rằng ông cụ Trần biết phép thuật.” Tuyết Doanh hoang mang nở nụ cười.

Tôi gật đầu rồi hù dọa cô ấy: “Từ nhiều dấu hiệu cho thấy, có lẽ ông cụ Trần thật sự có sức mạnh đặc biệt nào đó.” Tôi đưa tay hất mạnh về phía Trương Văn người đang chăm chú nghe tôi kể chuyện xưa, tôi hỏi: “Nếu cậu nghi ngờ cái huyệt mộ này chính là kho báu nhà họ Trần, vậy cậu đã phát hiện bằng chứng gì đúng không?”

“Quả nhiên không qua mắt được cậu.” Thấy tôi hiểu rõ về kho báu nhà họ Trần như vậy, Cẩu Hùng và Trương Văn lúc này mới hạ quyết tâm thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với tôi, Trương Văn cười nói: “Tôi tìm được một chứng cứ rất quan trọng.” Vừa nói cậu ta vừa lấy balo xuống, lấy từ trong ra một thứ gì đó đưa cho tôi.”

Đó là một mảnh vỡ quan tài dài khoảng 30cm, chất gỗ nhìn rất tốt, đã được ngâm trong nước một khoảng thời gian rất lâu, phía ngoài bắt đầu hư hại, nhưng không nghiêm trọng lắm.

“Có lẽ là gỗ lim.” Tôi bóp vụn gỗ rồi đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy một mùi thối rữa xộc vào mũi, suýt nữa thì tôi đã nôn ra.

Trên mảnh vỡ lờ mờ có thể nhìn ra một vài chữ được khắc lên đó, tôi lấy đèn pin cầm tay rọi vào cẩn thận xem xét.

“Là chữ Trần.” Tuyết Doanh tò mò nhìn sang rồi kinh ngạc thốt lên.

“Đúng vậy, là chữ Trần.” Tôi đưa tay sờ lên mặt chữ, nhưng lại không thấy vui chút nào.

Tuyết Doanh không chú ý đến sắc mặt của tôi, cô ấy vui vẻ muốn nhảy cẫng lên: “Như vậy là, cái mộ phần Trương Vãn phát hiện thật sự có thể là kho báu nhà họ Trần?”

“Đúng vậy! Tớ nghĩ chúng ta sắp phát tài rồi.” Trương Văn vẻ mặt tràn đầy mong đợi nói: “Thử nghĩ xem, sau này có tiền rồi thì nên làm những việc gì? Tôi chẳng cần đi học nữa, mỗi ngày chỉ cần chơi đùa, sau đó dùng hết thời gian rảnh rỗi! Tiểu Dạ này, sau này có tiền thì cậu định làm gì?”

Tôi nhíu mày, đột ngột dừng bước: “Tôi không đi nữa, tôi muốn về ký túc xá ngủ.”

Tuyết Doanh, Trương Vãn và Cẩu Hùng đều giật mình nhìn tôi.

“Tiểu Dạ, cậu sao vậy?” Cẩu Hùng bất mãn lớn tiếng hỏi.

Tôi cười lạnh lùng lắc đầu, không thèm trả lời xoay người trở về. Bỏ lại ba người kinh ngạc sững sờ đứng tại chỗ.

Đi không bao lâu, có người chạy nhanh lại chỗ tôi, là Tuyết Doanh.

“Tiểu Dạ, rốt cuộc cậu bị sao thế? Chẳng lẽ cậu ghét cách làm người ông cụ Trần, nên không muốn kho báu của ông ta?” Cô ấy thở hổn hển kéo tay tôi hỏi không ngừng.

“Lần trước điểm thi môn Lịch Sử của cậu là bao nhiêu?” Tôi hỏi ngược lại.

“Được điểm tuyệt đối.” Tuyết Doanh mơ hồ, không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến việc cô ấy thi Lịch Sử được bao nhiêu điểm.

“Vậy cậu có biết thời Khang Hy nhà Thanh hay dùng kiểu chữ nào không, dân gian hay dùng *chữ Triện. Nhưng mà chữ được khắc trên quan tài bằng gỗ lại là *Tống thể.

*Chữ triện: một lối viết của chữ Hán , nét chữ ngoằn ngoèo, xung quanh vuông vức như con dấu.

*Tống thể là một kiểu chữ Hán được mô phỏng hóa sau một kiểu chữ ở Lâm An vào đời nhà Nam Tống. Về mặt kỹ thuật nó thuộc dạng mô phỏng chữ khải.

*Chữ khải: Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Khải thư楷书 là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, vừa đi vừa nói: “Với lại chữ khắc trên đó không giống đã được khắc lên cách đây 160 năm, tuy nhìn không rõ, nhưng khi đưa tay sờ lên thì rất dễ nhận ra, chữ này được khắc lên gần đây. Bởi vì vết khắc không có bất kỳ dấu hiệu mục nát nào cả.”

“Ý của cậu là… Có người cố tình sắp đặt cạm bẫy?” Tuyết Doanh sợ hãi.

“Có lẽ là vậy.” Tôi trầm giọng nói: “Cẩn thận thì vẫn hơn, cậu không thấy tối nay Trương Văn và Cẩu Hùng hai người bọn họ rất nôn nóng và lo lắng hay sao? Chắc chắn bọn họ có vấn đề, cho dù chữ này không phải bọn họ khắc lên, nhưng mà bọn họ có lẽ biết một chút chuyện liên quan. Tóm lại tôi không thể nào tin tưởng bọn họ không hề hay biết gì về chuyện chữ “Trần” trên mảnh vỡ là giả!”

“Vậy bọn họ muốn làm gì?” Tuyết Doanh cố gắng suy nghĩ, đột nhiên sợ hãi nhìn tôi chằm chằm: “Chẳng lẽ bọn họ muốn… Không đúng, không thể nào.” Cô ấy cố gắng lắc đầu để xóa đi suy nghĩ đó.

“Đúng vậy, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?” Tôi lẩm bẩm một câu. Không để ý đến hành động kỳ quái của Tuyết Doanh.

Một tuần nay, thật sự xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, mỗi một việc đều làm cho tôi khó hiểu, làm cho người ta bắt đầu nghi ngờ.

Cái Đĩa Tiên, Áp Tử mất tích, chuyện Lữ Doanh kể, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh truyền đến mỗi đêm ở đình cổ, cùng với hôm qua tìm được quần áo rách rưới và phù hiệu của nam sinh lớp 12 tên Chu Kiếm… Những chuyện này tràn ngập trong đầu tôi, chúng đang không ngừng bao vây và tiêu hao từng tế bào não trong đầu tôi.

Tôi cảm giác, cuộc sống của mình bắt đầu đảo loạn hết cả lên. Mà càng nghĩ, thì càng lúc rối loạn như mớ bòng bong…