Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 12: Ngôi Mộ Kỳ Lạ (1)

“Tiểu Dạ, tôi tìm thấy rồi!”

Buổi chiều hôm sau ánh mặt trời rất đẹp, rực rỡ lóa mắt từ ngoài cửa sổ chiếu lên bàn học, khiến người ta uể oải muốn ngủ. Tuyết Doanh chạy như bay vào phòng học, không để ý mồ hôi nhễ nhại trên trán, đặt một đống chứng cứ lên bàn của tôi trong sự phấn khích.

“Đây là gì vậy?” Tôi hững hờ lật vài trang ra xem rồi hỏi cô ấy.

Tuyết Doanh trừng mắt nhìn tôi một lúc: “Đây là tư liệu của học sinh mà người ta đã tân tân khổ khổ tìm ở phòng tư liệu của trường, tôi tra từ 10 đến 15 năm trước, học sinh lớp 12 tên Lý Bình tổng cộng có 7 người.”

“Cô gái nhỏ vẫn còn giận tôi đây mà…” Tôi dở khóc dở cười chầm chậm gõ lên mặt bàn, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu có tra được Lý Bình trong truyền thuyết của trường học lớp nào hay không?”

“Chuyện này đơn giản mà?” Tuyết Doanh tức giận nói: “Chẳng phải nó đã được đề cập trong truyền thuyết của trường hay sao, hơn 10 năm trước…” Giọng cô ấy nhỏ dần, đang khó khăn nhớ lại một lúc, rồi dường như đã hiểu ra lớn tiếng nói: “Đúng rồi…! Trong truyền thuyết của trường có nói nữ sinh tên Lý Bình hơn 10 năm trước bị con trai hiệu trưởng cưỡиɠ ɠiαи. Lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa biết cô ấy rốt cuộc thuộc niên khóa nào!”

“Kỳ thật, muốn biết Lý Bình trong truyền thuyết của trường niên khóa nào cũng không phải không được, chỉ cần kiểm tra hồ sơ học sinh đã tốt nghiệp của trường là được. Có lẽ ở phòng số liệu sẽ có.” Tôi nhìn về bến trái xuống dưới lầu xuyên qua cửa sổ.

“Hồ sơ hướng đi của học sinh tốt nghiệp của trường? Là gì vậy?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.

“Nó chỉ có một tác dụng đối với học sinh lớp 12 của mỗi trường, chính là ghi chép lại coi học sinh nào đậu những trường đại học danh tiếng nào, để xem xác suất trúng tuyển của mình là bao nhiêu phần trăm, cái này cũng được sử dụng để thϊếp vàng lên mặt mỗi trường. Trường học của chúng ta coi trọng lợi ích như thế, chắc chắn sẽ ghi chép tỉ mỉ chuyện này. Đi dò hỏi xem từ 10 đến 20 năm trước tất cả những người tên Lý Bình đậu đại học nào, nếu người nào không có, vậy người đó là người mà chúng ta cần tìm.”

“Hóa ra còn có biện pháp này…” Tuyết Doanh ôm đầu kỳ quái nhìn tôi: “Tiểu Dạ, thật sự cậu chỉ mới 15 tuổi sao? Sao lại biết nhiều chuyện tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi…”

Phóng đại đến vậy à! Tôi chẳng nói với cô ấy, bèn chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Cậu có thấy *“ông chú” khoảng 30 tuổi đứng cạnh hồ sen không? Người đó đã đứng hút thuốc ở kia hơn một tiếng rồi!”

*Ojisan là từ đồng âm trong tiếng Trung của "Chú (おじさん, O.ji.sa.n)" trong tiếng Nhật. Chỉ người đàn ông luộm thuộm ăn mặc lỗi thời.

“Anh ta hút thuốc thì ảnh hưởng gì đến cậu, cậu nhiều chuyện thế?” Tuyết Doanh nhìn anh ta một cái rồi khinh thường nói.

“Nhưng nhìn anh ta đang lo sợ gì đó, với lại “ông chú” kia cứ nhìn về phía phòng học này.” Tôi vừa suy nghĩ vừa xoa cằm rồi nói. Người đàn ông kia có lẽ phát hiện tôi đang đánh giá anh ta, nên hốt hoảng vứt điếu thuốc còn đang cháy lên đống lá khô dưới gốc cây thông lá kim, rồi vội vàng đi mất.

“Tiêu rồi!” Tôi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học xuống dưới lầu, vừa chạy vừa gọi Tuyết Doanh: “Mau nói mấy bạn nam mỗi người cầm một thùng nước mang đến gốc cây thông kia đi, hy vọng tàn thuốc đó đừng có dẫn đến hỏa hoạn!”

Vài phút sau, ngọn lửa “bùng” lên càng cháy càng to. Cành cây thông lá kim bên trong chứa một lượng dầu rất lớn, lại thêm gió thổi, lửa càng ngày càng lớn.

Những cái cây xung quanh từng gốc một bị cuốn vào trận lửa lớn kia, mặc dù chúng tôi đổ nước không ngừng vào đó, nhưng chẳng thấy ngọn lửa giảm đi chút nào.

Khó khăn lắm mới đợi được xe cứu hỏa của Cục Phòng cháy chữa cháy đến, chúng tôi đang hoảng loạn vì ngọn lửa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Người thất đức kia là ai chứ?” Tôi bực mình nhíu mày hỏi.

Cẩu Hùng đứng bên cạnh nhìn về phía sân thể thao, nhỏ giọng nói: “Người đó tên là Chung Đạo, là con trai hiệu trưởng hiện nay của trường chúng ta.”

“Hả, cái người là nam chính trong truyền thuyết của trường học, kẻ đã cưỡиɠ ɠiαи Lý Bình?”

Tuyết Doanh trợn mắt tức giận nói: “Cái thứ từ trong tù đi ra ngoài, hoàn toàn không cải tà quy chính, nhìn hành vi vừa rồi của anh ta là biết. Người này đáng lý phải bị phán tù chung thân mới đúng, thả ra bên ngoài chỉ hại người khác.”

“Hừm? Hóa ra anh ta chính là Chung Đạo…” Tôi vừa xoa cằm vừa suy nghĩ, nhớ lại những tư liệu đã tích lũy về anh ta. Người này thoạt nhìn là một kẻ nhát gan, yếu kém, sợ phiền phức, dường như không phù hợp với hình tượng trong truyền thuyết của trường, là một người tàn ác, quyết đoán và vô sỉ. Chẳng lẽ bởi vì tù tội đã mài dũa tính cách và khí chất của anh ta?

Tôi vô ý ngẩng đầu nhìn thì thấy Cẩu Hùng nháy mắt kỳ quái với Trương Văn, sau đó vỗ mạnh lên vai tôi rồi nói: “Tiểu Dạ, dạo này cậu bận gì thế? Sau giờ học chẳng thấy cậu đâu, đi tìm cũng không thấy luôn.”

“Tôi đang ôn thi với Tuyết Doanh.” Tôi cảnh giác nói.

“Tiểu Dạ, tôi nói nhỏ với cậu chuyện này.” Trương Văn cũng lại gần, cậu ta lộ ra nụ cười nịnh nọt đặc trưng của mình, cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Hôm qua tôi lại gần công trường đang thi công ở sân thể thao, phát hiện ra một chuyện thú vị. Tối nay rảnh không? Chúng ta cùng nhau đến đó xem một chút.”

“Tôi không rảnh.” Nói nói như đinh đóng cột lắc đầu, nhóc con này, tôi chẳng tin cậu ta phát hiện được thứ gì hay ho.

Trương Văn vẫn chưa từ bỏ ý định lại kề sát vào tai tôi nói: “Nếu không đi chắc chắn cậu sẽ hối hận. Còn vì sao lại thú vị thì 9 giờ tối nay, sau giờ tự học buổi tối, tôi, cậu, Cẩu Hùng và Tuyết Doanh bốn người chúng ta tập hợp dưới chân đình cổ. Đến lúc đó chắc chắn cậu không thất vọng đâu!”

“Hừ, chắc chắn tôi sẽ không đi.” Nhìn thấy cậu ta lại bắt đầu khoe mẽ, tôi khó chịu muốn rời đi.

“Là *huyệt mộ, một cái huyệt mộ rất lớn!” Trương Văn hét lên một cách thần bí sau lưng tôi: “Cái huyệt mộ đó còn chưa có ai vào đâu, Tiểu Dạ, có lẽ bên trong còn có rất nhiều báu vật…”

*Huyệt mộ có thể được xem như một khu đất, nơi mà người ta đào lên để tiến hành việc chôn cất những người đã khuất.

Mẹ kiếp! Hai tên nhóc không hiểu ra sao này đúng là quái thai.

Tôi không phải một người mê tiền, nhưng mà tôi hiểu rõ một chuyện, đi chung với đám Trương Văn và Cẩu Hùng, chắc chắn không gặp chuyện gì tốt đẹp cả.

Trước đây không lâu chúng tôi chơi Đĩa Tiên, bằng chứng là chuyện bọn họ đã bỏ rơi tôi và Tuyết Doanh. Chuyện kia đã cho tôi hiểu rõ bản tính của bọn họ một cách trọn vẹn. Bọn họ rất ích kỷ, mặc kệ sống chết của người khác và rất nhát gan. Mỗi lần muốn làm chuyện gì nguy hiểm, thì lại nghĩ đến nguyên tắc biển người, hy vọng có thể kéo nhiều người bị xui xẻo chung, muốn chết thì có người chôn cùng. Mặc dù tôi không phải là người tốt, nhưng mà đối với mấy người bọn họ, chán ghét đến nỗi không nói nên lời.

Chẳng qua đêm hôm đó, tôi và Tuyết Doanh vẫn đến nơi đã hẹn.

“Cậu tin chuyện Trương Văn và Cẩu Hùng phát hiện bên trong huyệt mộ có báu vật à?” Tuyết Doanh khó hiểu khi tôi phát điên muốn đi cùng bọn họ.

Tôi nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô ấy rồi cười nói: “Cậu có tin bọn họ sẽ chủ động chia sẻ lợi ích đã đạt được cho chúng tà hay không?”

“Không tin.” Tuyết Doanh chẳng hề do dự mà lắc đầu luôn, rồi nghi ngờ hỏi: “Vậy sao cậu còn đến đó?”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, hít sâu một hơi rồi đáp: “Cậu còn nhớ vài ngày trước chúng ta đã mời Đĩa Tiên hay không? Cái đĩa vẫn chuyển động sau khi chúng ta rời khỏi. Hôm sau tôi đã kể chuyện này cho cậu nghe, có lẽ nó đang cố nói cho chúng ta một tin tức, thông tin này có ba từ mấu chốt “ở gần nước”. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khi nhìn thấy nền đất của đình cổ thì tôi đã hiểu.”

“Nền đất hả?” Tuyết Doanh hoang mang: “Cái chỗ chẳng có gì đặc biệt kia thì có giá trị gì?”

“Tất nhiên là có.”

Tôi vừa nhớ lại vừa chầm chậm nói: “Tôi nghe nói đình cổ được xây vào thời *Gia Khánh, vì vậy nó có lịch sử khoảng 160 năm. Mà trường học này được thành lập hơn 70 năm trước, đình cổ này coi như là văn vật của trấn cũng như cảnh quan của trường, vì để giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của nó, cho dù trong trường có bất kỳ công trình nào, chắc chắn không động đến đình cổ này. Tức là hơn 160 năm, đình cổ này với những ngọn cây cọng cỏ xung quanh không có gì thay đổi. Vậy thì chứng tỏ nền đất của đình được nâng cao như vậy, cũng là làm vào thời kỳ đó, không phải sau này mới xây thêm.”

*Gia Khánh: vị hoàng đế thứ 7 của nhà Thanh.

“Rốt cuộc cậu đang nói gì với tôi vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?” Tuyết Doanh mờ mịt hỏi.

Tôi gãi đầu khổ sở nói: “Đơn giản mà nói, cậu có cảm thấy nền của đình cổ này được xây bằng vật liệu rất kỳ lạ hay không?”

Tuyết Doanh đưa ngón trỏ lên môi một hồi, sau đó thành thật lắc đầu.

Tôi tiếp tục giải thích: “Xây dựng nền đất của đình cổ, chất liệu toàn là đá đen và đất sét vàng, đây là vật liệu thường dùng để xây đập nước và đê điều thời đó. Thời nhà Thanh rất mê tín, bình thường không bao giờ dùng vật liệu này để xây một cái đình dùng để nghỉ ngơi. Trừ khi…”

“Trừ khi cái đình này ở bên cạnh sông!”

Cuối cùng Tuyết Doanh cũng đã hiểu ý tôi, cô ấy chấn động, sau đó dùng ánh mắt sợ sệt nhìn tôi: “Cậu nói là, Đĩa Tiên muốn cho chúng ta biết những thông tin này?”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì trên tờ giấy không phải chữ “sông”. Còn “ở gần nước” tôi nghĩ rằng theo hướng “ở cạnh sông” mới đúng.”

“Không đúng!” Đột nhiên Tuyết Doanh nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi tôi: “Nếu nói cái đình cổ này ở gần sông, vậy bây giờ con sông này đâu mất rồi? Bờ đê của đình cao như thế, có lẽ con sông cũng không hề nhỏ đâu.”

“Tôi không biết.” Tôi lắc đầu nói: “Bởi vì không biết nên tôi không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nếu Trương Văn không nói dối, nói không chừng đây là một manh mối quan trọng!”

Khá tốt. Bên cạnh đình cổ đúng là sân thể thao, nếu như tôi đoán không lầm, có lẽ hơn 160 năm trước, vị trí sân thể thao hiện nay là một con sông lớn. Tôi không rõ Đĩa Tiên lần trước mời đến rốt cuộc muốn truyền đạt thông tin gì cho chúng tôi, nhưng mà tôi chắc chắn một điều, thông tin này và chuyện trước đây có một con sông lớn có liên quan đến nhau.

Nếu Trương Văn thật sự tìm thấy một huyệt mộ trong sân thể thao, vậy huyệt mộ này cũng có lịch sử lâu đời. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều vấn đề mà tôi đang thắc mắc chưa giải đáp được…

“Cái huyệt mộ này tôi ngẫu nhiên phát hiện vào chiều hôm qua. Dạo gần đây trường học đang chuẩn bị xây ký túc xá mới cho học sinh ở phía bắc sân thể thao, cho nên khu vực xung quanh đã được rào lại, cũng đã đào được hơn 3 mét nền. Hôm qua rảnh rỗi, nên tớ lẻn vào công trường muốn nhìn một chút. Không nghĩ đến chưa đi được bao lâu đã phát hiện trên đất có một chỗ rất thú vị.”

Trương Văn đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, vừa đi vừa kể không ngừng về kinh nghiệm thám hiểm vĩ đại vào hôm qua: “Mấy cậu đoán đó là gì? Hóa ra là một cái sọ người bị nước ngâm đã biến thành màu nâu!”

“Nhưng lúc đó tôi không nghĩ ra, còn tưởng là mặt nạ chống độc dùng ở phòng thí nghiệm hóa học, nên đã đạp lên nó. Sau khi giẫm lên thì nó vỡ vụn, lúc này tôi mới ý thức được rằng vật này không phải bằng nhựa. Thế là tôi cẩn thận quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra, trên mặt đất rất nhiều mảnh vỡ quan tài bị đập thành mảnh vụn… Mà ở gần quan tài, có một cái hố to, đại khái dài khoảng 5 mét, rộng 3 mét. Bởi vì trong hố có nước bẩn màu nâu, nên tôi không đoán được chiều sâu của nó. Nhưng mà tình cảnh khá rõ ràng: Cái hố này nhất định là một mộ phần, đây là công nhân ở công trường tình cờ đào nó ra, sau đó nâng quan tài bên trong ra, mong có thể tìm thấy một ít *vật bồi táng.”

*Vật bồi táng: đồ vật được chôn cùng người chết, thường là những vật khi còn sống họ yêu thích.

Trương Văn quay đầu lại nhìn tôi một chút rồi hỏi: “Tiểu Dạ, cậu có từng nghe truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi trong trấn hay không? Truyền thuyết về kho báu nhà họ Trần?”