Nhưng mà nói thật thì cái cây này cũng không dễ trèo lên.
Nói chung cây long não là loại cây nhiều cành, thân to, có nhiều cành, nhưng mấy cái cây trong trường lại là dị loại, chẳng những cao hơn 20 mét, lại còn gần như không có cành, thẳng tắp giống như cây trúc dựng thẳng lên trời, nhìn từ xa người ta sẽ nhầm tưởng là cây bạch dương.
Nhưng mà chẳng biết ai thất đức đến mức chặt sạch cành cây từ tám mét trở xuống, làm tôi trèo lên rất khó khăn, gần như cứ hai mét thì tôi lại thở phì phò, phải dừng lại nghỉ ngơi một chút mới đỡ hơn.
“Này, Tiểu Dạ, có muốn tôi lấy luôn một cái khăn mặt cho cậu lau mồ hôi hay không?” Tuyết Doanh đứng tựa vào gốc cây, vừa giữ chặt áo khoác vừa chế nhạo tôi.
Tôi hung dữ nhìn xuống dưới, tức giận mắng: “Rọi đèn đàng hoàng cho tôi, không cẩn thận ngã xuống đè chết cậu đó.” Tôi vừa nói vừa trèo lên, dùng sức kẹp hai chân lên thân cây rồi bật mạnh một chút, cuối cùng bắt được một cành cây.
Trèo qua khỏi 8 mét nguy hiểm, đoạn còn lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Lại trèo cẩn thận hơn 10 phút đồng hồ, cuối cùng tôi cũng trèo lên đến cành cây có cái túi màu xanh dương, tôi nuốt một ngụm nước bọt, kích động vội vàng lấy cái túi đến tay. Sau đó bắt đầu run rẩy đứng dậy, tay trái run run lấy đèn pin, tôi nhịn không được xem xét cái túi màu xanh dương.
Nó rất nhẹ, đây là cảm giác đầu tiên khi tôi cầm nó.
Cái túi màu xanh dương được dệt từ vải bố, nhìn bụi ở phía trên và màu sắc đã nhạt dần, có lẽ đã treo ở trên cây một khoảng thời gian rồi.
Cái túi không lớn lắm, bên trong chứa một vật tròn dẹt có đường kính khoảng 10cm. Tôi lấy tay bóp nó, mềm mại, lại chẳng biết rốt cuộc nó là thứ gì.
Gió càng lúc càng lạnh, gió không ngừng thổi những ngọn cây xào xạc trong đêm hè, làm cho tôi không thể đứng yên được. Tôi dùng dây thừng đem theo bên người buộc vào túi rồi thả từ từ xuống dưới, sau đó nhanh chóng tuột xuống khỏi cây.
Tuyết Doanh đang ngồi xổm tò mò nhìn cái túi, định mở nó ra, nhưng lại thấy khó chịu, đành phải dùng ngón tay trỏ chọc chọc lên cái túi, nhưng ngay sau đó nhanh chóng rút tay lại như thể bị thứ gì đó cắn.
Cô ấy cau mày rồi nói với tôi: “Cậu nghĩ thi thể trẻ sơ sinh trong truyền thuyết đang ở trong cái túi buồn nôn này?”
“Tôi không nghĩ mình lại may mắn như vậy.” Tôi lắc đầu, cẩn thận mở lớp vải bố màu xanh bên ngoài ra rồi nói: “Cậu có biết ở rất nhiều nơi ở nông thôn có một phong tục kỳ quái hay không?”
“Phong tục gì?”
“Người ở nông thôn cho rằng mọi vật sống đều có linh hồn, nếu cậu gϊếŧ một số gia súc gia cầm, đều phải cắt lá gan của nó, bỏ vào trong một cái túi rồi treo nó lên cây, sợ linh hồn của chúng về tìm mình.” Vừa lấy thứ ở bên trong ra tôi vừa nói: “Có chỗ còn đem thi thể trẻ sơ sinh sau khi chết treo lên cây, dùng để an hồn. Bọn họ cho rằng, những hồn phách của những đứa trẻ vừa sinh bất hạnh qua đời, mỗi đêm hồn phách chúng sẽ về bên cạnh cha mẹ, sau đó hút dương khí của họ.”
“Đừng kể nữa, thật đáng sợ!” Tuyết Doanh nhìn bốn phía, rùng mình.
Tôi cười ha ha rồi đứng dậy: “Mấy chuyện này mê tín mà thôi, có gì mà sợ chứ.” Mở nút thắt cuối cùng ra, tôi mở tấm vải bố màu xanh dương ra, lộ ra thứ giấu bên trong.
Bên trong là một thứ gì đó được gói bằng quần áo màu xám xanh. Tôi mở nó ra, một đống quần áo rách rưới lộ ra.
“Đây là gì thế?” Tuyết Doanh kinh ngạc kêu lên: “Bên trong một mẩu xương cũng chẳng có!”
“Đây là đồng phục của trường chúng ta cách đây 10 năm.” Tôi lấy tay lật những quần áo rách rưới kia rồi nhìn thật kỹ: “Là đồng phục nữ sinh, cô gái này cao khoảng 1m6. Ở đây còn có cả áσ ɭóŧ rách nữa? Hừm, xem ra ngực cô ấy khá lớn…”
Đầu tôi bị gõ một cái, tôi ngẩng đầu nhìn, Tuyết Doanh đang phồng má trừng mắt nhìn tôi: “Con trai mấy cậu ai cũng là đồ háo sắc!”
“Cô gái! Tôi chỉ nói ra những gì tôi nhìn thấy mà thôi.” Tôi oan ức kêu to.
Tuyết Doanh hừ một tiếng; “Mặc dù tôi rất thân với cậu, nhưng có vài lời cũng không nên nói trước mặt thục nữ đâu.”
“Này, đừng nói là cậu đang ghen tị với chủ nhân của đống quần áo rách rưới này chứ…” Tôi nhỏ giọng càu nhàu.
Quăng chuyện cô ấy gây sự vô lý ra sau đầu, sau đó lại bắt đầu xem xét tiếp: “Đây là cái gì?” Tôi bóp một đoạn vải rách, phát hiện ra một miếng bìa cứng lớn cỡ một tấm danh thϊếp, lấy ra nhìn kỹ, hóa ra là một phù hiệu của trường khá cũ kỹ.
Tôi trở nên kích động, vội vàng lấy đèn pin rọi vào, sau khi nhìn rõ chữ phía trên, đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Vừa nãy Tuyết Doanh còn đang líu ríu không ngừng bên cạnh tôi, bây giờ lại không nói gì nữa, cô ấy tựa vào lưng tôi, cả người run rẩy không ngừng.
“Cậu sao vậy?” Tôi thấy lạ nên hỏi.
“Cậu nghe đi, hình như có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.” Cô ấy sợ hãi run bần bật.
Tôi vểnh hai lỗ tai cẩn thận nghe một lúc, chẳng phát hiện điều gì bất thường cả: “Ở đâu cơ? Tại sao tôi không nghe được?” Vừa dứt lời, bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng lên tận não.
Dần dần có một tiếng khóc nho nhỏ vang lên, càng ngày càng lớn, là tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh, là tiếng khóc đau đớn nỉ non!
Âm thanh the thé vang vọng quẩn quanh trong rừng cây chương, dường như cộng minh với từng gốc cây một. Tiếng khóc khô khốc rít qua xuyên thấu, dù bịt lỗ tai lại vẫn có thể nghe được rất rõ, nó mang lại cho người ta cảm giác sợ hãi lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Trong lúc đang sợ hãi, lý trí chẳng thể giúp ích được gì. Trong vô thức tôi đã từ trạng thái kinh ngạc và sợ hãi đã thanh tĩnh trở lại, tay trái nhấc cái túi quần áo lên, tay phải giữ chặt Tuyết Doanh, bằng tất cả sức lực chạy như điên ra khỏi rừng cây.
Tâm trí tôi rối bời, vừa chạy tôi vừa cố gắng áp chế sự sợ hãi, rồi vừa cố gắng lý giải hàng loạt câu hỏi đang diễn ra trong đầu. *Một thoáng kinh hồng vừa nãy, tôi đã nhìn rõ thông tin trên tấm phù hiệu.
*Một thoáng kinh hồng, ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.
“Trường trung học số 1, hương Tuyết Tuyền, số thứ tự 62 lớp 12-3, Chu Kiếm.”
Nhìn thấy đúng là phù hiệu của học sinh nam lớp 12 của trường, tuy không biết anh ta là ai, nhưng mà có một điểm rất kỳ lạ: Tại sao trong đống quần áo của nữ sinh lại có phù hiệu của một nam sinh? Việc này có liên quan đến truyền thuyết thi thể trẻ sơ sinh ở trường hay không?
Tôi cảm thấy đã chạm đến một thứ gì đó, nhưng lại không cách nào hình dung ra nổi, để đưa ra một quy luật.
Tôi lờ mờ cảm thấy, cái truyền thuyết lưu truyền hơn 10 năm ở trường, dường như, cốt truyện bị bóp méo một chút…