Vì Sao Ảnh Đế Cứ Cảm Thấy Trẫm Đang Bán Manh

Chương 34

Nói rồi, cậu ta lôi điện thoại ra, gọi một đống Coca gà rán hamburger khoai tây chiên, cái gì không tốt cho sức khoẻ thì gọi cái đó.

Đợi khi đồ được đưa đến, Triệu Lê nghi hoặc nhìn Phương Doãn Châu lôi ra mấy món không rõ nguồn gốc trước mặt mình.

Đối với mấy món chưa từng ăn, Triệu Lê thực ra không hứng thú lắm, nhưng những thứ này vậy mà không cần dùng đũa?

Mà có thể trực tiếp dùng tay ăn, điều này khiến người lần đầu cảm nhận được kiểu ăn uống này như Triệu Lê thấy rất mới lạ.

Cậu nhìn Phương Doãn Châu không màng tiểu tiết cầm một miếng gà rán lên cắn, sau đó lấy Coca lạnh uống một ngụm, sau đó ha một hơi như trút được gánh nặng.

Triệu Lê nhìn mà tò mò, rất muốn học theo cậu ta ăn mấy thứ này, nhưng cậu lại không thể mất thể diện, vì thế chỉ ngượng ngùng đứng bên cạnh nhìn Phương Doãn Châu ăn uống thoả thích.

Vẫn may Phương Doãn Châu thấy cậu hồi lâu không động đậy, chỉ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn mình, trong mắt cậu ta, không ai có thể từ chối loại thức ăn nhanh nhiều calo này, Triệu Lê cũng không ngoại lệ, vì thế cậu ta lập tức vỗ bàn:

“Mau tới ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.”

Có người mời và bản thân chủ động tiến lên lấy đồ là hai khái niệm khác nhau, vì thế Triệu Lê có được sự đồng ý liền lập tức ngồi xuống, vươn bàn tay vừa kích động vừa run run ra, lần đầu tiên trong đời dùng tay cho đồ ăn vào miệng.

So với mới lạ, mùi vị nồng đậm hơn nhiều, Triệu Lê đã quen ăn đồ thanh đạm nên ăn một miếng thì không muốn ăn nữa, nhưng có thể là mùi vị mà cơ thể này đã quen nên cậu cũng có thể tiếp nhận.

Hơn nữa việc dùng tay ăn mang đến cảm giác mới lạ cực lớn cho cậu, vì thế cậu liền kiên trì tiếp tục ăn như vậy thêm một lúc.

Cậu học theo tư thế của Phương Doãn Châu, cầm hamburger cắn một miếng to, nhìn dấu răng tròn mà mình cắn ra trên bánh, Triệu Lê đột nhiên bật cười thành tiếng.

Cậu cười một lúc, cảm thấy chút phiền muộn nào đó trong lòng cũng bị một miếng vừa rồi của mình cắn trôi theo bữa ăn không quy củ này rồi.

Sau này cậu sẽ ăn bất cứ thứ gì mình muốn.

Phương Doãn Châu đương nhiên không hiểu cậu cười cái gì.

Chỉ là tên nhóc kỳ lạ này lại có thêm vài chỗ kỳ quái đối với cậu ta thôi.

Triệu Lê tiếp tục cắn một miếng hamburger, rồi dùng tay lấy khoai tây chiên.

Một lúc sau, khắp miệng đều là sốt cà chua, trên tay cũng có ánh dầu, ăn đến mức bụng căng phồng, nằm trên ghế cùng Phương Doãn Châu.

Thực ra mùi vị không được coi là hợp khẩu vị Triệu Lê lắm, nhưng cậu đơn giản là thích hình thức này.

Lúc ăn miếng lớn như vậy, cậu sẽ có một loại cảm giác rất tự do.

Sau này cậu, phải càng thêm tự do.

Cùng lúc đó, Phương Ung Hoà bị nhà sản xuất kéo đến một khách sạn rất xa hoa gần đó, anh không có khẩu vị gì với đống đồ ăn đắt tiền đầy bàn, sau khi chào hỏi người khác thì cứ nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn cảnh tượng có thể nói là hỗn loạn trong camera giám sát, không nhịn được mà bật cười.

Đương nhiên, kèm theo đó còn có chút lo lắng, Triệu Lê ăn một mạch nhiều đồ như vậy, bụng liệu có vấn đề không?

Bên cạnh có người xích đến gần:

“Ung Hoà xem gì thế? Vui như vậy?”

Phương Ung Hoà gập điện thoại lại:

“Không có gì. Video thú cưng đáng yêu thôi.”

Triệu Lê và Phương Doãn Châu giải quyết xong đống đồ ăn kia, bò ra một lúc mới hồi phục.