“Được thôi. Không xem thì không xem.”
Triệu Lê cầm điện thoại trong tay, đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của Phương Ung Hoà, không phải nhìn khuôn mặt có chút xa lạ kia cười cười nói nói với người khác qua màn hình.
Điện thoại gần như vừa kết nối đã được nhận.
Giọng nói của Phương Ung Hoà hơi nhẹ, nhưng Triệu Lê vẫn nghe thấy.
“Sao thế? Có phải Phương Doãn Châu bắt nạt cậu không? Hay là có chuyện gì khác?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm trạng vẫn luôn có chút khủng hoảng khi Phương Ung Hoà rời đi của Triệu Lê cuối cùng cũng giảm bớt.
“Không có chuyện gì, cậu ta không bắt nạt tôi. Tôi chỉ là, đột nhiên muốn, nghe anh nói chuyện.”
Triệu Lê không hiểu tại sao bản thân lại gọi điện cho Phương Ung Hoà, chỉ nói thẳng ra cảm nhận của mình.
Cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích khe khẽ trong tiếng ồn ào trong điện thoại, sau đó, hình như có người đứng dậy nói gì đó, rồi qua một lúc, trong điện thoại là giọng nói rõ ràng của Phương Ung Hoà.
“Tôi cũng rất muốn nghe cậu nói chuyện. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ, khi nào thì cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi đây.”
“Vừa rồi bên phía anh ồn quá, bên cạnh có người sao?”
Vành tai Triệu Lê hơi nóng, vụng về đổi chủ đề.
“Ừm, bên này có một cuộc thi âm nhạc, có rất nhiều thí sinh đủ kiểu hình thức thi tuyển, hôm nay không tiện lắm, đợi lần sau tôi chuẩn bị trước rồi đưa cậu đến cùng.”
“Lần sau là lúc nào?”
“Một tuần, chính là bảy ngày sau. Vừa rồi cậu ở nhà làm gì thế?”
“Không, không làm gì. Chỉ, xem TV một lúc.”
Triệu Lê không muốn Phương Ung Hoà biết vừa rồi cậu xem phim do người ta đóng, cẩn thận nói dối.
Phương Ung Hoà cũng không nghi ngờ:
“Vậy thời gian xem TV của cậu hôm nay đã đủ rồi. Tiếp theo không được xem nữa.”
“Tôi biết rồi, anh quản nhiều chuyện thật đấy!”
Triệu Lê đột nhiên không vui nữa, tức giận cúp điện thoại.
Hình như, Triệu Lê có thái độ gì với anh, anh đều sẽ không tức giận, ngược lại, chỉ cảm thấy, Triệu Lê đáng yêu.
Điều này chỉ nói lên một chuyện.
Phương Ung Hoà toi rồi.
Triệu Lê vừa cúp điện thoại chưa bao lâu, người được Phương Ung Hoà sắp xếp đưa cơm đã đến.
Phương Doãn Châu mở cửa nhìn thấy lượng thức ăn lớn vậy còn hơi ngẩn ra, mặc dù chú nhà cậu ta có tiền, nhưng không hề thích lối sống phô trương, ít nhất trên phương diện ăn uống thì hầu như đều khá đơn giản.
Phương Doãn Châu từng ăn cơm với Phương Ung Hoà vài lần, trong ấn tượng chú của cậu ta không phải là người vì một bữa cơm mà bày ra nhiều kiểu như vậy.
Vậy thì bữa cơm này để cho ai, không cần nói cũng biết.
Lẽ nào tên nhóc này thực sự là tình nhân nhỏ mà chú bao nuôi?
Phương Doãn Châu rơi vào cơn trầm tư ngắn ngủi.
Sau khi bày xong đồ ăn, Phương Doãn Châu liếc Triệu Lê một cái, không giống với nhận thức Triệu Lê là gã nhà quê của cậu ta, Triệu Lê đối diện với đống đồ ăn này mà mí mắt cũng không nhấc lên một cái, như thế đống đồ ăn này chỉ ở mức độ trung bình ở nhà cậu, trong ánh mắt vậy mà còn một tia chán ghét!
Đây là tiêu chuẩn năm sao đó, thế này mà cũng chê?
Phương Doãn Châu rơi vào nghi hoặc, có điều cậu ta cũng không phải chưa từng thấy sự đời.
Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Triệu Lê với bữa ăn này, cậu ta liền để lộ nụ cười không có ý tốt:
“Chúng ta không ăn những thứ này nữa. Dù sao chú cũng không ở đây, chúng ta ăn cái khác.”