Mặc dù trông cũng khá đẹp trai, nhưng ngốc nghếch, lẽ nào chính vì điều này nên chú nhà mình mới bao nuôi người ta?
Phương Doãn Châu gạt bỏ suy nghĩ về hành động xấu xa của chú mình, tìm cho Triệu Lê một bộ phim cổ trang mà Phương Ung Hoà từng đóng.
Lúc nhìn thấy Phương Ung Hoà xuất hiện trên TV, Triệu Lê không nhịn được sự kích động.
Mặc dù đã biết chuyện TV có thể xuất hiện hình ảnh người thật, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người mình quen xuất hiện trên TV, đến cả người hiện đại còn không nhịn được mà có chút kích động, nói gì đến Triệu Lê.
Triệu Lê chỉ vào TV hưng phấn nói:
“Phương Ung Hoà kìa! Tại sao anh ta lại mặc y phục này, đến khuôn mặt cũng, không giống lắm?”
“Đương nhiên không giống rồi, bộ này cũng phải đóng từ mười năm trước rồi, tôi nhớ lúc đó tôi mới lên tiểu học, khi đó cả trường đều biết chú ấy là chú tôi, cậu có biết có bao nhiêu bạn nữ tới tìm tôi không? Lúc đó tôi đúng là được săn đón đó.”
Nhớ đến thời gian tươi đẹp năm đó, Phương Doãn Châu không nhịn được mà lắc đầu nhớ lại quá khứ, vẻ mặt hoài niệm.
Triệu Lê nhìn Phương Ung Hoà vừa quen thuộc vừa xa lạ trên TV.
Quả thực, khuôn mặt đó trẻ hơn Phương Ung Hoà bây giờ rất nhiều.
Anh mặc quần áo mà Triệu Lê quen thuộc, diễn một thiếu hiệp trẻ tuổi, trong quá trình phiêu bạt giang hồ gặp được đủ loại người và chuyện.
Ban đầu Triệu Lê xem rất hứng thú, nhưng đợi đến khi cậu nhìn thấy một thiếu nữ hồng y đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phương Ung Hoà, sắc mặt cậu liền không tốt lắm.
Đặc biệt là sau vài lần hai người tiếp xúc cơ thể khi giúp đỡ lẫn nhau trong nguy hiểm giữa đường, cả khuôn mặt Triệu Lê đã hơi tối sầm.
Cậu nhẫn nhịn xem tiếp, đến cuối cùng hai người hợp lực đánh bại kẻ xấu, cùng nhau trở thành thần tiên quyến lữ.
Khuôn mặt Triệu Lê hoàn toàn biến thành đít nồi, Phương Ung Hoà cưới vợ, quá đáng ghét rồi!
Phương Doãn Châu ở bên cạnh xem rất nhập tâm, cậu ta cũng không chú ý đến phản ứng của Triệu Lê, chậc chậc cảm thán:
“Ài, bộ phim này bây giờ xem vẫn thấy hay. Không hổ là kinh điển. Chỉ là đáng tiếc.”
Triệu Lê không lên tiếng, rũ mắt.
Nghĩ đến việc tình tiết trong phim là diễn xuất, nhưng nhìn quả thực quá chân thực, sự thâm tình nơi đáy mắt, lời nói ngọt ngào tình cảm, đều giống như thực sự xảy ra.
Cậu không nhịn được mà muốn nổi nóng, nếu bây giờ Phương Ung Hoà đang ở đây, cậu nhất định sẽ đày anh ra biên cương, không phải nhìn thấy anh nữa.
Cậu vội vàng gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi, hỏi Phương Doãn Châu:
“Đáng tiếc cái gì?”
Phương Doãn Châu lắc đầu:
“Đáng tiếc, mấy năm trước chú ấy đóng phim quá kính nghiệp, bị thương không ít, về cơ bản không thể đóng mấy phim hành động này nữa. Nhưng năm đó chú ấy ra mắt nhờ phim võ hiệp, bây giờ không đóng được phim cổ trang nữa nên cũng ít tạo hình cổ trang kinh điển, rất nhiều người đều tiếc thay chú ấy.”
Triệu Lê không nhìn ra sức khoẻ Phương Ung Hoà không tốt lắm, ít nhất nhìn có vẻ cũng khoẻ hơn cậu.
“Vẫn còn nữa, có muốn xem bộ khác không.”
Một bộ phim gợi lên chút tâm tình của fan với chú mình của Phương Doãn Châu, vì thế cậu ta chủ động yêu cầu xem thêm một bộ.
Triệu Lê vốn muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến cảnh tượng Phương Ung Hoà ta ta ngươi ngươi với người khác trong phim vừa rồi, cậu không nhịn được mà thấy đáng ghét.
“Không xem nữa.”