Lúc này Triệu Lê cũng đã gần nhận ra giọng nói trong phòng xuất phát từ cục màu đen trong tay Phương Ung Hoà, ngón tay chỉ vào thứ đó, vừa lùi về sau vừa hét:
“Đó là thứ gì, tại sao cũng đang nói chuyện, tại sao anh còn nói chuyện với thứ đó.”
Phương Ung Hoà cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Triệu Lê:
“Cái này gọi là điện thoại, hơi giống với TV, cũng có tính năng hiển thị các hình ảnh và phát ra âm thanh. Có điều tác dụng chủ yếu là nói chuyện với người ở nơi khác, cách xa ngàn dặm cũng được. Vừa rồi tôi đã thông qua thứ này để nói chuyện với một người bạn của tôi. Đừng lo lắng, đây không phải ma, cũng không phải có người tới bắt cậu.”
Giọng nói của Phương Ung Hoà rất dịu dàng, nghiêm túc giải thích cho Triệu Lê, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Có thể là tương tự như TV khiến Triệu Lê thở phào nhẹ nhõm, Triệu Lê hiểu cách giải thích của anh, không còn sợ nữa, nhìn Phương Ung Hoà dùng tay lướt màn hình điện thoại, sau đó kéo tay cậu cùng lướt trên màn hình.
Ban đầu bàn tay của Triệu Lê căng cứng muốn rút về sau, nhưng Phương Ung Hoà giữ mu bàn tay cậu, siết chặt ngón tay không cho cậu rụt, hướng dẫn cậu bấm một dãy số.
Sau mười tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Lê được người khác nắm tay như vậy, nhìn đối phương khớp xương rõ ràng, bàn tay to hơn mình một vòng ôm lấy tay mình, mu bàn tay dán lên lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Phương Ung Hoà.
Bàn tay của Phương Ung Hoà hữu lực trầm ồn, nhưng không mạnh mẽ quá mức, giữa những động tác có một loại cảm giác an toàn vô cớ.
Triệu Lê cảm thấy nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, vành tai cũng hơi nóng lên.
m thanh kết nối cuộc gọi trên điện thoại cắt đứt nhịp tim của Triệu Lê.
Cậu lại khẽ khàng cảm thấy kinh hãi trong thoáng chốc.
Sau đó, điện thoại được kết nối.
Đối diện truyền đến giọng nói của Lâm Ngữ:
[Vừa sáng sớm đã gọi điện thoại, Phương Ung Hoà, cậu có chuyện gì? Đổi ý rồi? Muốn giao hoàng đế nhỏ kia của cậu cho tớ nghiên cứu rồi?]
Triệu Lê đột nhiên biến sắc, vô thức rúc vào trong lòng Phương Ung Hoà, Phương Ung Hoà thuận thế ôm lấy cậu, nhìn Triệu Lê với vẻ trấn an, biểu thị cậu không sao.
“Hôm nay tớ vốn có hoạt động cần ra ngoài, chuẩn bị nhờ cậu chăm sóc cậu ấy một ngày, bây giờ nhìn thái độ của cậu thì có lẽ tốt nhất là nên từ bỏ suy nghĩ này.”
Nói rồi, Phương Ung Hoà không quan tâm đến lời giải thích đầy vẻ tiếc nuối kia, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vừa rồi Triệu Lê bị điện thoại doạ mấy lần, còn bị Lâm Ngữ doạ cho không ít, bây giờ sau khi bình tĩnh liền thuận thế nép vào trong lòng Phương Ung Hoà, nhân cơ hội này ôm điện thoại lướt lên lướt xuống, nghiên cứu cấu tạo của điện thoại từng chút một.
Lúc này tâm trạng Phương Ung Hoà cũng không tệ, vừa rồi không những dạy được Triệu Lê gọi điện thoại mà còn nhân đây khiến Triệu Lê biết được sự đáng sợ của người khác, sợ hãi rúc vào trong lòng mình, coi mình là chỗ dựa duy nhất.
Có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim.
Vì trải nghiệm hoàng đế nhỏ hoàn toàn ỷ lại mà rúc vào trong lòng mình khiến Phương Ung Hoà quá hài lòng, anh cũng tạm thời buông bỏ sự lo lắng về khả năng hoàng đế nhỏ sẽ biến thành thiếu niên nghiện Internet, bắt đầu hướng dẫn hoàng đế nhỏ về cách dùng của từng thứ trong điện thoại.