Đợi khi cậu leo lên giường Phương Ung Hoà ngủ theo thói quen, thì đã vô cùng tự nhiên bỏ qua một điểm, chính là, đây là phòng của Phương Ung Hoà, giường của Phương Ung Hoà.
Có điều lần này cậu cũng có tiến bộ, ít nhất cậu không đưa ra yêu cầu rằng Phương Ung Hoà phải canh đêm khi cậu ngủ ở đây nữa.
Mặc dù cậu vẫn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Phương Ung Hoà nên ngủ ở đâu, suy cho cùng hoàng đế các cậu chưa từng phải suy nghĩ những chuyện này.
Vì thế kết quả là cậu nhắm mắt lại rồi trực tiếp thϊếp đi, Phương Ung Hoà ngồi một mình trên ghế sofa bên cạnh không ai để ý.
Cho dù trước đây gần như chưa từng bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Phương Ung Hoà dường như đã quen với việc hoàng đế nhỏ không để tâm.
Vì thế anh rất bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ của Triệu Lê nghiêng về phía mình, nửa bên mặt vùi vào chiếc gối lông ngỗng mềm mại, mũi hơi động đậy, còn lộ ra chút biểu cảm vui vẻ, dường như khá hài lòng với hương thơm mà mình ngửi được.
Phương Ung Hoà cảm thấy nhịp tim của bản thân đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Triệu Lê gối đầu lên gối của mình, hương thơm còn lưu lại ở đó chỉ có của anh, thế nên nếu Triệu Lê không hề ghét bỏ hay thậm chí có thể nói là thích, có phải là chứng minh được, cậu cũng sẽ thích hương thơm của anh không?
Trong lòng Phương Ung Hoà nghĩ đến vài suy nghĩ không thích hợp lắm.
Nhìn hoàng đế nhỏ rúc thành một đống nhỏ trên giường, còn một không gian lớn nữa, không phải anh không nảy sinh suy nghĩ muốn lên ngủ bên cạnh, nhưng nghĩ kỹ lại, Phương Ung Hoà vẫn từ bỏ.
Bây giờ vẫn, còn hơi sớm.
Anh đứng dậy, thuần thục nhẹ nhàng lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo ra, nằm trên sofa ngủ đêm thứ ba.
Sáng sớm, Phương Ung Hoà vừa mở điện thoại lên đã nhận được tin nhắn hỏi tội tới muộn một ngày.
“Sao hôm qua cậu cứ tắt điện thoại thế?”
Hàn Hiểu Lâm hùng hổ hỏi.
Phương Ung Hoà đã quen với thái độ của người quản lý, anh không có bất kỳ phản ứng nào, bình tĩnh giải thích:
“Hôm qua em có chút chuyện. Hôm nay sẽ…”
Chưa nói dứt lời, anh đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mơ màng bò dậy từ trên giường, nghi hoặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay anh:
“Anh đang nói chuyện với ai thế.”
Phương Ung Hoà đang cân nhắc xem nên giải thích với Triệu Lê thế nào, trong loa đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo:
[Hôm nay thế nào? Mau nói rõ ra. Đừng quên chuyện chính.]
Triệu Lê nghe thấy giọng nói thì suýt chút nữa nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.
Hoảng sợ nhìn xung quanh, không có một ai, nhưng cậu rõ ràng nghe thấy có giọng nói của phụ nữ.
Trong đầu lập tức nhớ đến một đống chuyện về nữ quỷ mà mình nghe thấy trong cung.
Cậu rút người lại, ôm chăn căng thẳng nói:
“Có chuyện gì thế, trong phòng còn có người khác sao? Có phải đến đòi mạng không, đến bắt trẫm xuống địa phủ sao? Chính vì trẫm mượn xác hoàn hồn?”
Giọng nói cuối cùng thậm chí còn có chút run rẩy.
[Phương Ung Hoà, có chuyện gì thế? Giọng nói nào đấy? Bên phía cậu đang xem TV? Cái gì mà trẫm với mượn xác hoàn hồn. Một tiếng sau, cậu bắt buộc phải xuất hiện ở địa chỉ chị gửi để làm bản bối cảnh, trước đây từng đồng ý rồi.]
Trong giọng nói của hhl mang theo vẻ nghi hoặc và chút ít cưỡng chế.
“Em biết rồi. Yên tâm, em sẽ không đến muộn.”
Phương Ung Hoà cúp điện thoại trước, lập tức xích đến bên cạnh Triệu Lê đang trắng bệch cả mặt.