Chỉ có điều thỉnh thoảng lại loé lên một suy nghĩ gì đó mà bản thân hình như đã quên mất.
Nhưng khi anh quay đầu lại, thấy hoàng đế nhỏ một mặt kinh ngạc hứng thủ, Phương Ung Hoà lập tức cảm nhận được sự thỏa mãn cực lớn trong lòng, chút suy nghĩ nhỏ kia đương nhiên rất khó nắm bắt.
Thế nên khi anh đang chụp ảnh cho hoàng đế nhỏ, cuộc điện thoại của hhl gϊếŧ đến, Phương Ung Hoà xuất hiện một tia căng thẳng hiếm thấy.
Giọng nói lạnh lùng ở đầu bên kia mang theo phong ba bão táp sắp đến:
[Còn nửa tiếng nữa. Nếu cậu còn không xuất hiện, tôi sẽ thông báo với bên ngoài rằng cậu bị tai nạn.]
Phương Ung Hoà liếc nhìn thời gian, anh hơi phiền não, chuyện này quả thực do anh không cân nhắc đến nơi, từ ngày hôm qua đã bị hoàng đế nhỏ chiếm cứ toàn bộ tinh thần, hôm qua anh vốn đã quên mất chuyện hôm nay vẫn còn nhiệm vụ.
Với thân phận của anh nếu vắng mặt, anh quả thực có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng ảnh hưởng giữa chừng lại là chuyện rất phiền phức với hhl và những người khác.
Nhưng bây giờ anh không thể vứt hoàng đế nhỏ ở nhà một mình, càng không thể đưa Triệu Lê đến hiện trường, hiện trường đông người nhiều ánh nhìn, đủ loại chuyện đều có khả năng xuất hiện, thân phận của Phương Ung Hoà lại khá nhạy cảm, rất khó bảo vệ cho Triệu Lê an toàn từ đầu đến cuối.
Mà Lâm Ngữ, người duy nhất biết thân phận của cậu, vừa rồi lại thể hiện rằng cô là người không đáng tin nhất.
Suy nghĩ Phương Ung Hoà nhanh chóng xoay chuyển, vừa ngăn Triệu Lê đang động đậy muốn giành lại điện thoại từ tay anh, vừa kết nối đến một cuộc gọi khác.
“Phương Doãn Châu, bây giờ cháu có tiện không? Đừng chơi game nữa, bây giờ tới nhà chú một chuyến, chú có chuyện cần cháu giúp.”
Đầu bên kia mơ hồ có giọng nói:
[Chuyện gì? Cháu đang cày rank! Không rảnh!]
“Ở chỗ này của chú có một bạn nhỏ, cần cháu chăm sóc một chút, còn nữa, bất luận cháu có rảnh không, chú hy vọng cháu sẽ lập tức tắt máy tính, lập tức tới nhà chú, bằng không tiền tiêu vặt trong một năm tới của cháu đều sẽ không vượt quá 0, mô hình của cháu cũng sẽ bị ném vào thùng rác hết. Chú nói được làm được.”
Câu uy hϊếp này dường như rất nghiêm trọng, đầu dây bên kia lập tức kêu than một tiếng:
[Được được được, cháu tới ngay đây!]
Triệu Lê nghe hết cuộc đối thoại trong điện thoại của anh, từ bỏ ý định cướp điện thoại của anh, đổi sang bộ dạng nghi hoặc:
“Phương Doãn Châu là ai? Cậu ta sắp tới chăm sóc tôi?”
Phương Ung Hoà gật đầu:
“Thằng nhỏ là cháu trai tôi, lát nữa tôi phải ra ngoài làm việc, cậu ở nhà một mình không an toàn lắm, nó vừa hay ở gần đây nên tôi bảo nó qua chơi với cậu một ngày. Cậu ở nhà một thời gian với nó, có chuyện gì thì hỏi nó. Mặc dù nó hơi kỳ lạ nhưng bản chất không xấu, bằng tuổi với cậu.”
Ngẫm nghĩ một lúc, Phương Ung Hoà lại lấy ra một cái điện thoại dự phòng, dạy Triệu Lê cách gọi điện cho mình:
“Lát nữa nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Nếu nó bắt nạt cậu hoặc chọc cậu không vui thì cậu cứ nói với tôi, cũng có thể làm giống tôi, trực tiếp lấy tiền tiêu vặt hoặc mô hình ra uy hϊếp nó.”
Triệu Lê nửa hiểu nửa không gật gật đầu, lại có chút vụng về lặp lại những thao tác của Phương Ung Hoà trên điện thoại vừa nãy.
Cậu nhìn thấy rõ giao diện kết nối cuộc gọi xuất hiện trên điện thoại của Phương Ung Hoà, anh đặt hai chiếc điện thoại cạnh nhau, vì điện thoại dự phòng có kích cỡ nhỏ hơn điện thoại Phương Ung Hoà đang dùng một chút nên nhìn có vẻ giống hai người một cao một thấp.