Thì ra ở thời đại năm đó, chỉ một hướng đi bất đồng của sự kiện nhỏ lại có thể dẫn đến sự ra đời của hai triều đại hoàn toàn khác nhau.
Cậu không hề biết tương lai thế giới đó của bản thân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vận mệnh của tất cả các triều đại sau triều đại tương tự này đều khiến người khác kinh ngạc.
Những hoàng đế vốn cao cao tại thượng đó, người bị ép thoái vị, người bị khởi nghĩa lật đổ, còn có người lưu vong.
Từ góc độ hiện tại của cậu, sự lật đổ và thay thế của những triều đại này là một trải nghiệm rất mới lạ.
Đợi sau khi cậu đọc đến đoạn hoàng đế cuối cùng bị lật đổ, chế độ của cả quốc gia hoàn toàn thay đổi, cậu đột nhiên hơi sợ hãi, lúc gập sách lại nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Phương Ung Hoà, cậu mới hơi thấy yên tâm.
“Hoàng đế, với các ngươi mà nói, đồng nghĩa với điều gì?”
Triệu Lê hỏi, hắn nhìn thấy, từ sau khi đó, không còn một hoàng đế nào nữa.
Phương Ung Hoà ngẫm nghĩ giây lát:
“Là một kiểu, tượng trưng cho phong kiến lạc hậu và áp bức nào đó tồn tại trong quá khứ.”
Triệu Lê im lặng một hồi, cậu nhạy bén nghĩ đến một điều:
“Trẫm, có phải, không nên nói với người khác thân phận của trẫm không.”
Phương Ung Hoà gật đầu:
“Cũng đừng tự xưng là trẫm nữa.”
Triệu Lê hạ thấp giọng:
“Trẫm… Tôi. Tôi biết rồi.”
Trong khoảnh khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy, trách nhiệm nào đó mà cậu gánh vác trở nên có chút buồn cười, đặc biệt là khi Phương Ung Hoà nói với cậu, ở đây, người người bình đẳng, sau khi không có hoàng đế, cậu đã mơ hồ ý thức được điều đó.
Bây giờ, sau khi cậu thực sự nhìn thấy vận mệnh của những đế vương đó, cùng với triều đại cuối cùng có đế vương diệt vong, nội tâm triệt để xuất hiện thay đổi cực lớn.
Cậu không thể kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh như trước được nữa.
Cho dù cậu còn có thể quay về, nhưng sau khi biết được tất cả mọi thứ của thời hiện đại và quan niệm nơi đây, cậu vẫn có thể tự do ngồi trên hoàng vị giống như trước đây sao?
Cảm nhận được trạng thái của hoàng đế nhỏ không ổn, Phương Ung Hoà trấn an:
“Không sao, nơi đây là một thời đại bao dung rộng mở, có rất nhiều thứ mới lạ chơi vui, tôi có thể đưa cậu đi ngắm nhìn, đợi sau khi cậu được trải nghiệm rồi, cậu sẽ thích nơi này thôi.”
Triệu Lê không hứng thú mấy gật đầu, cậu cầm quyển sách lên, chuẩn bị tiếp tục đọc đoạn sau.
Phương Ung Hoà ngăn cậu lại:
“Nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi đưa cậu đi xem TV một lúc. Cậu sẽ thích xem thôi.”
Bây giờ anh mới hiểu tại sao hôm qua khi đưa Triệu Lê đi xem TV, tên nhóc này lại bị doạ như thể gặp phải kẻ địch như vậy, biết được mấu chốt do đâu, Phương Ung Hoà đương nhiên sẽ biết giải quyết như thế nào.
Quả nhiên, rất nhanh, Triệu Lê đã hoàn toàn bị thu hút bởi tiết mục trên TV sau khi được Phương Ung Hoà giải thích.
Phương Ung Hoà chọn cho cậu bộ phim hoạt hình phiêu lưu khoa học nổi tiếng “Anh Em Tủ Lạnh”, ban đầu Triệu Lê nhíu mày, chỉ trích hai tên nhóc kỳ lạ để hở cổ này là đồi phong bại tục.
Dần dần, sau khi cậu bị thu hút bởi nội dung, hiệu ứng và những cảnh tượng kỳ diệu trong phim, cậu liền ngồi đó không chớp mắt, xem cả buổi chiều.
Đến giờ ăn tối, Phương Ung Hoà gọi cậu đi ăn, nhưng lại phát hiện gọi thế nào cậu cũng không động đậy, lúc kéo tay cậu, Triệu Lê vững như Thái Sơn, không hề động đậy, mắt cũng không chớp:
“Để trẫm xem xong tập này rồi nói.”