Phương Ung Hoà cười cười:
“Đây là đồ ăn mà tôi mời đầu bếp của khách sạn nấu rồi bảo bọn họ đưa đến. Bây giờ bệ hạ có thể thử xem có hợp khẩu vị của cậu không. Trước đây là tôi suy nghĩ không chu toàn, không chiêu đãi bệ hạ ăn những món ngon được. Bây giờ xem thử có thể bù đắp một chút không.”
Triệu Lê vẫn có chút không dám tin, nhìn bút tích này, quả thực không giống trình độ mà một kịch tử như Phương Ung Hoà có thể tuỳ tiện bày ra.
Nhưng Triệu Lê suy cho cùng sẽ không bất ngờ với chuyện này, cũng sẽ không bối rối với cảnh tượng này, cậu rất bình tĩnh ngồi xuống, nhưng ý thức được lúc này không có ai qua rửa tay giúp mình, chỉ đành tự đứng dậy, đi rửa tay rồi mới quay về ngồi xuống.
Vẫn may trước khi cậu làm hoàng đế, mẫu phi vẫn sẽ để cậu tự động tay làm vài chuyện.
Triệu Lê biết, bây giờ sẽ không có người bón cậu ăn cơm, cậu giữ nguyên tư thế đoan trang của đế vương, cầm lấy đũa, lần lượt thử từng món ăn trước mặt.
Hương vị của mấy món này quả thực không tệ, vô cùng tươi mới, hương vị về cơ bản đã đạt tiêu chuẩn.
Triệu Lê vốn muốn chê bai vài món, nhưng nghĩ đến việc bản thân ở nhờ người khác thì chỉ đành nhịn lại.
Đợi khi cậu có chút vụng về dùng đũa ăn xong vài món trước mặt, thì cậu không động đậy nữa.
Phương Ung Hoà ở bên cạnh nhìn cậu ăn, bất tri bất giác thất thần.
Tư thế ăn cơm lúc này của Triệu Lê rất đoan trang, hoàn toàn khác với tối qua.
Cậu ngồi thẳng lưng, biểu cảm nghiêm túc.
Như thể đang làm một nhiệm vụ rất quan trọng, có điều khi gắp đồ ăn thì thi thoảng gắp không chặt nên lại rơi về đĩa, mỗi khi như vậy, Triệu Lê như thể gặp phải kẻ địch, tiếp tục gắp lại miếng vừa nãy một cách cẩn thận hơn, rồi đưa vào miệng.
Nhai thức ăn lúc thì khẽ nhíu mày, lúc thì lại giãn ra.
Nhưng bất luận thích hay không, cậu đều ăn hết miếng đó, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra kén ăn.
Phương Ung Hoà hoàn hồn, giúp cậu đổi lại đĩa thức ăn ở những chỗ không với tới.
Triệu Lê không động đậy, tư thế đã quen được hầu hạ, cậu rất khó thể hiện ra thái độ cảm ơn.
Vẫn may Phương Ung Hoà cũng có chút thích thú, cứ như vậy, hai người ăn hết một bàn đồ ăn.
Triệu Lê nghỉ ngơi một lúc, nhìn Phương Ung Hoà, hỏi:
“Trong thời đại này của các ngươi, địa vị của kịch tử cũng rất cao sao? Giống như thương nhân mà ngươi nói?”
Phương Ung Hoà suy nghĩ giây lát:
“Địa vị thì không nói đến, nhưng danh tiếng có lẽ sẽ cao hơn một chút.”
Triệu Lê gật gật đầu, không tốn thêm nhiều công sức ở chủ đề này, cậu nhớ đến thứ nhìn thấy trong sách trước kia, không nhịn được muốn lập tức chỉ cho Phương Ung Hoà xem.
Vì thế hai người cùng bước vào thư phòng, Triệu Lê chỉ vào một mốc thời gian trong sách:
“Chỗ này, trước đây trẫm đã từng học rồi, từ sau chỗ này thì không giống nữa.”
Phương Ung Hoà đã hiểu, triều Đại Dận trong lời Triệu Lê giống như một giao lộ được tách ra từ một mốc thời gian nào đó trong lịch sử hơn, dựa theo nhịp độ ban đầu sẽ tự nhiên phát triển đến hiện tại, nhưng Đại Dận lại là giao lộ của mốc thời gian đó nên đi theo một phương hướng khác.
Nhưng về mặt thời gian, quả thực cũng đã cách hiện tại cả ngàn năm.
Triệu Lê tiếp tục so sánh những khác biệt này, do vừa nãy cậu phát hiện ra nửa đầu của quyển sách này giống với lịch sử mà cậu đã biết, vì thế cậu bắt đầu đọc từ nửa còn lại, đương nhiên cũng tìm được điểm không giống.