Triệu Lê cảm thấy anh nói rất có lý, sách Sử quả thực là nguồn thông tin tư liệu đầu tiên.
Cậu tình nguyện tiếp nhận kiến nghị của Phương Ung Hoà, ngoan ngoãn đọc sách Sử một lúc.
Phương Ung Hoà kéo Triệu Lê đến thư phòng, anh tìm sách về biên niên Sử cơ bản.
Loại sách này sẽ giúp cảm nhận về sự thay đổi thời đại một cách trực quan hơn.
Đặt sách đến trước mặt Triệu Lê, nhìn thấy chữ trên quyển sách, dường như không giống sách trong nhận thức của mình lắm, nhưng miễn cưỡng có thể lý giải.
Đúng là kỳ lạ.
Cân nhắc đến tiền đề Triệu Lê có thể không biết chữ giản thể, Phương Ung Hoà chỉ vào mấy chữ trong quyển sách hỏi Triệu Lê.
Triệu Lê lắp ba lắp bắp, vậy mà cũng hiếm thấy nhận ra gần hết.
Phương Ung Hoà thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy bệ hạ, thời gian tiếp theo, cậu phải ngoan ngoãn đọc chỗ sách này. Đợi khi cậu đọc xong có lẽ sẽ rõ ràng hơn một chút. Tôi còn có vài công việc cần làm, cậu có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi tôi.”
Triệu Lê đang có hứng thú với cuốn sách có chữ rất nhỏ, vẫy vẫy tay:
“Ngươi lui xuống đi.”
Sau đó lại giống như nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi:
“Í, ngươi vẫn chưa nói với trẫm, ngươi có thân phận gì?”
Trong mắt Triệu Lê, mặc dù điều kiện gia đình Phương Ung Hoà không tốt lắm, không có lấy một hạ nhân, nhưng người này có khí chất ôn hoà, nhìn có vẻ không phải người thô tục, nhưng muốn cậu đoán thân phận của người này thì cậu quả thực không đoán ra được.
Phương Ung Hoà cười cười:
“Ở thời đại của bệ hạ, tôi có lẽ sẽ được gọi là, kịch tử?”
Trong quãng thời gian tiếp theo, Triệu Lê thực sự nghe lời Phương Ung Hoà, nghiêm túc ôm mấy quyển sách Sử biên niên thể đọc.
Đầu óc cậu rất tốt, mặc dù không đến mức nhìn qua là nhớ, nhưng khả năng đọc hiểu của cậu vẫn không tệ.
Đặc biệt là nhận biết mặt chữ rất nhanh, có vài từ không quen thuộc cũng có thể hiểu được nhờ việc kết hợp vào ngữ cảnh.
Đợi khi dần dần làm quen được với sự khác biệt giữa những mặt chữ này và những mặt chữ cậu biết cùng cách kết hợp từ, tốc độ của Triệu Lê đã tăng lên không ít, càng đọc càng lưu loát.
Đến buổi trưa, cậu đã đọc xong gần hết rồi.
Đợi khi Phương Ung Hoà đến gõ cửa, gọi cậu ra ngoài ăn cơm, hai mắt Triệu Lê còn đang phát sáng, ôm sách hoàn toàn không muốn buông tay.
Cũng may cái bụng đã kêu, cậu chỉ đành lưu luyến buông xách xuống, theo Phương Ung Hoà ra ngoài.
Bây giờ cậu có rất nhiều vấn đề, quyết định đợi sau khi dùng bữa xong thì hỏi Phương Ung Hoà.
Theo Phương Ung Hoà bước đến phòng ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn, Triệu Lê mở to mắt.
Cậu từng ăn cũng từng nhìn, đồ ăn đưa vào trong hoàng cung đều là thức đồ tốt nhất được dâng lên từ các nơi, trải qua sự chế biến công phu của ngự trù, cuối cùng cậu cũng chỉ được ăn mỗi món một miếng nhỏ, hôm qua lúc ăn đĩa mì Ý kia, có thể nói là lần đầu tiên trong đời cậu ăn nhiều thức ăn như vậy.
Vì thế khi nhìn thấy từng đĩa đồ ăn trên bàn tuy không nhiều nhưng cách trang trí độc đáo mới mẻ, món ăn rực rỡ hút mắt, Triệu Lê có chút không dám tin.
Trong số này có rất nhiều món cậu thậm chí còn không nhìn ra, cũng chưa từng nhìn thấy.
“Những thứ này?”
Triệu Lê nhìn về phía Phương Ung Hoà.