Phương Ung Hoà bất lực nói:
“Cậu đã nói như vậy ba lần rồi. Nếu còn xem tiếp sẽ bị cận đó.”
Triệu Lê vốn không hiểu cận là ý gì, ừm một tiếng, không động đậy.
Phương Ung Hoà chỉ đành bước đến bên cạnh TV:
“Tôi tắt đây?”
“Hửm?”
Triệu Lê hoàn toàn không hiểu điều này đồng nghĩa với gì, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy ngón tay Phương Ung Hoà động đậy, chiếc hộp sắt kho báu vừa mang đến vô vàn trải nghiệm mới mẻ cho bản thân bỗng từ sắc màu rực rỡ biến thành một mảng tối đen.
Hoàng đế nhỏ vô cùng kinh hãi, không nhịn được mà nổi khùng, trừng mắt nhìn Phương Ung Hoà:
“To gan! Ngươi dám!”
Phương Ung Hoà quả thực không ngờ Triệu Lê thực sự giống hệt mấy “hoàng đế nhỏ” theo nghĩa hiện đại, sau khi bị tắt TV thì cũng nổi khùng.
Anh còn nhớ buổi trưa hôm nay, lúc Triệu Lê đọc sách, anh đi gọi tên nhóc này, khi đó Triệu Lê rõ ràng cũng tỏ vẻ lưu luyến không nỡ, nhưng vẫn đặt sách xuống đi ăn cùng mình.
Nào ngờ bây giờ, đối diện với TV, tên nhóc này vậy mà lại sống chết không động đậy, còn vì thứ này mà nổi khùng.
Xem ra sức hấp dẫn của TV vượt xa sách vở.
Nếu sau này để cậu chơi điện thoại, Phương Ung Hoà quả thực không dám tưởng tượng mức độ chìm đắm của Triệu Lê khi đó sẽ đáng sợ đến thế nào.
Phương Ung Hoà nhìn hoàng đế nhỏ tức đến xù lông, biểu hiện lúc này thực sự giống hoàng đế nhỏ thời hiện đại rồi.
Với tình hình này của Triệu Lê, nếu không nói rõ thì sau này e rằng người phiền phức vẫn là bản thân, anh bắt buộc phải lập ra quy định với Triệu Lê từ lúc này.
“Bệ hạ, tôi biết trước đây cậu là một hoàng đế nói một là một hai là hai, nhưng bây giờ cậu bắt buộc phải tuân theo quy tắc của tôi. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày đến giờ ăn cơm thì bắt buộc phải ăn cơm, thời gian xem TV không được vượt quá hai tiếng, không, một tiếng. Đọc sách có thể nhiều hơn một chút, hai tiếng. Thời gian còn lại phải cùng tôi ra ngoài, tôi sẽ có sắp xếp khác.”
Phương Ung Hoà nhanh chóng nghĩ ra một lịch trình thô sơ trong đầu.
Triệu Lê ngẩn người, cậu nghe được giọng điệu trở nên nghiêm túc kèm chút mệnh lệnh này thì đột nhiên co rút người lại, hồi tưởng lại lúc bản thân bị thái phó và mẫu phi kèm cho hoàn thành toàn bộ chính sự, thời gian cố định bắt buộc phải làm chuyện cố định, hồi đó khi đã mệt nhưng bất đắc dĩ, cậu liền nghĩ rằng hoàng đế là người không có tự do nhất trên thế gian này.
“Trẫm, trẫm…”
Cậu muốn phản bác một chút, nhưng lại đột nhiên ý thức được bản thân không biết nên nói cái gì, lúc này cậu thực ra chỉ là một tia linh hồn, không có thân phận hoàng đế, không có văn võ bá quan toàn triều và cung nữ thái giám trong hậu cung.
Lúc này toàn bộ chỗ dựa của cậu chỉ có Phương Ung Hoà mà thôi.
Khi Phương Ung Hoà tốt tính đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu có thể yên tâm hưởng thụ.
Nhưng khi Phương Ung Hoà trở nên nghiêm khắc, đưa ra quy tắc và yêu cầu với cậu, cậu mới phát hiện ra, cậu căn bản không có bất kỳ lập trường nào để phản kháng Phương Ung Hoà.
Nhận thức này, khiến những giọt nước mắt mà hoàng đế nhỏ đã kìm nén suốt hai ngày qua tuôn ra ào ạt như một trận lũ.
Triệu Lê khóc khá thê thảm, suy cho cùng đã kìm nén nhiều ngày như vậy, nhất thời giải phóng ra thì hồi lâu không cầm được nước mắt.