Anh nhớ Triệu Lê, hình như cũng không còn nhỏ nữa, hình như đã trưởng thành rồi?
Có điều nhìn có chút yếu ớt, bộ dạng nhỏ hơn một chút so với tuổi thật.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
Phương Ung Hoà hỏi.
Triệu Lê quay đầu liếc anh một cái:
“Năm sau trẫm đã đến tuổi nhược quán rồi.”
Tính ra, là 19 rồi, không khác số tuổi trong ký ức Phương Ung Hoà bao nhiêu.
Phương Ung Hoà lại hỏi thêm vài thông tin từ chỗ cậu.
Trong lòng đã có chút suy đoán, nghĩ thôi cũng biết, trước đó bố mẹ cậu định đưa cậu đến nơi nào.
Anh thở dài, hồi đại học anh từng chọn Tâm lý học làm môn tự chọn, anh cảm thấy triệu chứng của Triệu Lê giống như chứng hoang tưởng, căn bệnh này không còn biến chứng nào khác ngoài sự hoang tưởng của người đó, cũng không có khuynh hướng làm hại người khác.
Thông thường mà nói thì uống thuốc và tâm lý có thể mang đến hiệu quả trị liệu khá tốt, hoàn toàn không cần đưa đến bệnh viện tâm thần.
Phương Ung Hoà nhớ lại bố mẹ của Triệu Lê mà anh đã từng gặp, trước đây đôi nam nữ đó quả thực không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho anh, lúc này vừa nghĩ đến việc đưa Triệu Lê quay về với bố mẹ cậu, sau đó cậu lại bị đôi nam nữ đó đưa đến bệnh viện thần kinh, Phương Ung Hoà liền không nhịn được mà có một loại suy nghĩ rằng bản thân sắp đưa tên nhóc này vào hố lửa.
Có lẽ, anh có thể tự tìm một bác sĩ tâm lý cho tên nhóc này trước, chữa trị một chút, đợi sau khi chữa khỏi hoàn toàn rồi thì giao lại cho bố mẹ cậu? Suy cho cùng Triệu Lê đã trưởng thành rồi, nếu cậu không muốn quay về, vậy bản thân thu giữ cậu một thời gian cũng không phải không được.
Chiếc xe chạy vào gara, Triệu Lê bị môi trường đột nhiên tăm tối doạ cho nhảy dựng.
Vẫn may rất nhanh cậu đã được Phương Ung Hoà đưa vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Triệu Lê đã thấy bản thân đi chân trần bẩn thỉu giẫm lên nền đất sạch sẽ trắng tinh nhà người ta, từ thuở cha sinh mẹ đẻ, lần đầu tiên cậu cảm thấy vừa mặc cảm vừa có chút tự ti.
Vẫn may Phương Ung Hoà không hề để ý, anh đi tìm quần áo trước, sau đó đưa Triệu Lê vào phòng tắm, điều chỉnh nước nóng, bảo cậu tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi anh ra ngoài.
Triệu Lê mơ mơ hồ hồ, vẫn may cậu không hoàn toàn là tên ngốc, đại khái nhớ được quá trình xả nước nóng.
Cậu gần như chưa từng tự động tay tắm bao giờ, vì động tác rất vụng về nên chỉ dội qua người một lượt, dội sạch những chỗ bẩn thỉu.
Đợi khi tắm xong, nhìn thấy quần áo Phương Ung Hoà chuẩn bị cho mình, cậu hoàn toàn phát sầu, ừm, trước đây quần áo của cậu cũng đều do người khác mặc giúp, bản thân cậu vốn không biết mặc quần áo thế nào, huống hồ còn là mấy bộ trang phục kỳ lạ chưa từng động vào nữa chứ!
Triệu Lê rất muốn ra ngoài gọi Phương Ung Hoà vào mặc quần áo giúp cậu.
Trước đây đều là cung nữ và thái giám mặc giúp cậu, nhưng cậu vừa nghĩ đến đôi mắt có nếp cười của Phương Ung Hoà nhìn thấy cơ thể của mình, cậu đột nhiên vô cớ có chút ngại ngùng.
Nói thế nào thì người ta cũng thu nhận bản thân, Triệu Lê cảm thấy có lẽ không nên làm phiền người ta như vậy, cậu nên thử tự làm xem sao.
Cậu thở dài, nhìn chằm chằm mấy bộ quần áo đó, cân nhắc từng bộ một.
Cậu nhớ lại những người bản thân đã thấy trong bệnh viện trước đó, còn cả quần áo mà Phương Ung Hoà mặc.