Cách tốt nhất là đưa tên nhóc này về nhà, sau đó liên lạc với bố mẹ của cậu.
Vì thế anh thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, vô cùng bình tĩnh nói:
“Vậy sao. Bệ hạ, vậy người bên cạnh ngài đâu? Sao ngài lại lưu lạc đến nơi này.”
Anh vừa hỏi vậy, hai mắt của Triệu Lê liền sáng lên, bản thân cuối cùng cũng gặp được người bình thường đầu tiên rồi.
Hắn tin bản thân là hoàng đế rồi.
Hơn nữa còn cung cung kính kính với bản thân, vừa nhìn đã biết là muốn giúp mình.
Triệu Lê quyết định rồi, đợi sau khi hồi cung, cho dù người này muốn một chức quan, cậu cũng sẽ mặc lời nghị luận, cho anh một chức quan chính thức.
Cậu nào có biết, vừa rồi trong lòng Phương Ung Hoà đã đặt ra một định nghĩa về người có thần kinh không bình thường lắm cho cậu.
Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh của mình bây giờ, trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, ánh mắt của Triệu Lê rất nhanh đã ảm đạm trở lại:
“Trẫm, không biết tại sao bị người khác trói đến đây, không biết nên quay về thế nào.”
Cậu ngước mắt có chút mong chờ nhìn Phương Ung Hoà, như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất:
“Ngươi có thể giúp trẫm quay về không? Chỉ cần ngươi giúp trẫm, vậy trẫm nhất định…”
Phương Ung Hoà ngăn cậu lại, khẽ cười:
“Tôi biết, bệ hạ, ban thưởng hậu hĩnh đúng không. Có điều tôi tạm thời không thể đưa cậu về. Tôi có thể đưa cậu đi ăn chút đồ ăn, thay đổi quần áo. Cậu có muốn cùng quay về với tôi không?”
Bụng của Triệu Lê vang lên ọc ọc đúng lúc.
Cậu đỏ mặt gật gật đầu:
“Được. Ngươi tên là gì?”
Phương Ung Hoà nói:
“Tôi họ Phương, Phương Ung Hoà. Ung trong ung dung, Hoà khẩu Hoà.”
Triệu Lê gật gật đầu:
“Vậy ta gọi ngươi là Phương ái khanh đi.”
Phương Ung Hoà mím môi nhịn cười, gật gật đầu.
Triệu Lê đón lấy bàn tay vươn đến của Phương Ung Hoà, mặc kệ anh kéo về phía cái rương sắt màu đen dừng ở bên đường.
Toàn thân Triệu Lê cứng ngắc, có chút căng thẳng, cậu từng thấy thứ này rất nhiều lần, bây giờ mình cũng phải ngồi vào trong sao?
Cậu chưa kịp biểu hiện sự kháng cự thì đã bị Phương Ung Hoà ấn ngồi lên ghế, còn nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu.
Khi tiếng dây an toàn lách cách vào vị trí, Triệu Lê lập tức run rẩy, có chút hối hận, lẽ nào người này cũng là kẻ xấu?
Phương Ung Hoà cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, trấn an:
“Không sao, rất nhanh sẽ đến thôi.”
Trong giọng nói của anh có một loại sức mạnh kỳ lạ có thể trấn an lòng người, Triệu Lê cảm thấy tâm trạng khôi phục hơn chút, cậu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể căng cứng.
Lúc rương sắt nổ máy Triệu Lê vẫn rất căng thẳng, nhưng khi cậu phát hiện tốc độ của thứ này vừa nhanh lại còn rất êm, thậm chí còn thoải mái hơn kiệu rồng của cậu, cậu liền hoàn toàn thả lỏng, dây đeo vừa rồi trói cậu cũng có thể co dãn, cậu cử động cơ thể một chút, bò lên cửa sổ nhìn cây cối lướt qua nhanh bên đường.
Phương Ung Hoà ở bên cạnh liếc cậu một cái, ngoại trừ chút tình bạn hàng xóm trước đây thì anh không có nhiều tình nghĩa với Triệu Lê nguyên bản lắm.
Nhưng lúc này nhìn cái miệng ăn nói linh tinh khiến người khác dở khóc dở cười, ánh mắt vừa rụt rè vừa giả bộ bình tĩnh của tên nhóc này, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà nảy sinh một loại cảm xúc gọi là đau lòng.
Nếu tên nhóc này không muốn về nhà, anh ngược lại không để ý việc mời một bác sĩ kiểm tra qua cho cậu.