Phong cách toàn thể cậu vẫn nhìn hiểu, vì thế cũng đành miễn cưỡng mặc từng chiếc lên những vị trí nên mặc.
Lúc đẩy cửa ra, Phương Ung Hoà đang bưng một đĩa đồ ăn đặt lên bàn ăn.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Lê bước đến, thiếu niên sạch sẽ chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ mà tinh xảo.
Nếp cười ở khoé mắt anh lại cong hơn một chút:
“Bộ quần áo này mặc ngược rồi. Chỗ cổ áo này không thấy không thoải mái sao?”
Triệu Lê “A?” một tiếng, dùng tay kéo kéo cổ áo, phát hiện quả thực có hơi nghẹt thở.
Cậu đỏ mặt, ánh mắt bay lung tung đi khắp nơi, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Là do quần áo mà ngươi đưa trẫm mặc có vẻ quá phiền phức. Cũng không sai người tới giúp. Trẫm đương nhiên sẽ phạm sai lầm!”
Phương Ung Hoà đã hơi quen với cách nói chuyện này của cậu, vì thế thoải mái gật đầu:
“Bệ hạ nói phải, trách ta không suy nghĩ chu toàn, bây giờ có cần đổi lại không, tôi dạy cậu.”
Triệu Lê vừa ngoan ngoãn vừa hài lòng để Phương Ung Hoà giúp cậu cởϊ áσ phông từ trên đầu xuống, đợi Phương Ung Hoà kiên nhẫn giảng giải cách phân biệt trái phải và trước sau cho cậu rồi mới thành công mặc xong một bộ quần áo.
Sau đó, cậu ngồi trên bàn ăn, trước mặt được Phương Ung Hoà bày ra một đĩa mì màu vàng với một đống đồ đặc quánh màu đỏ bên trên.
Ánh mắt cậu cảnh giác:
“Đây là cái gì? Là đồ ăn sao?”
Phương Ung Hoà nhìn bộ dạng như gặp kẻ địch của cậu thì cũng có chút dở khóc dở cười:
“Đây là mì Ý. Cậu thử xem. Có thể ăn được.”
Triệu Lê đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, cũng ngửi được đĩa đồ ăn này toả ra hương thơm.
Nhưng cậu vẫn duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng:
“Vậy ngươi phải thử độc cho trẫm.”
Phương Ung Hoà vốn không phải là người có sức kiên nhẫn tốt như vậy, nhưng anh cũng không biết tại sao, đối diện với tên nhóc rất có khả năng mắc chứng hoang tưởng quá mức này, sức kiên nhẫn của anh lại đạt đến đỉnh cao, giới hạn dần dần hạ xuống, thậm chí không có khả năng thấp hơn nữa.
Anh lấy một cái thìa sạch sẽ, xúc lấy một miếng mì, bọc trong nước sốt, chậm rãi nhai nuốt trước mặt Triệu Lê, sau đó nhìn Triệu Lê:
“Bệ hạ, thế này được chưa?”
Triệu Lê như thể nhận được tín hiệu, lập tức học theo dáng vẻ vừa rồi của Phương Ung Hoà, cầm thìa xúc thứ được gọi là mì Ý này cho vào miệng.
Tư thế của cậu có cảm giác ngốc nghếch rất rõ ràng, nhìn có vẻ không thường xuyên động tay ăn cơm.
Phương Ung Hoà cảm thấy có vài đứa bé còn thành thạo hơn cậu.
Anh có chút kỳ lạ, chứng hoang tưởng đơn thuần, còn khiến quên mất cả ký ức về cơ thịt sao.
Triệu Lê ăn như hổ đói hết một đĩa mì, mặc dù mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng vẫn xem như ở trong phạm vi mà cậu chấp nhận được.
Cậu giơ nửa đĩa sốt cà chua đỏ au lên, ợ một cái với Phương Ung Hoà:
“Trẫm dùng xong rồi.”
Phương Ung Hoà bất lực lấy giấy ăn ra, giúp cậu lau sạch miệng.
“Bệ hạ, cậu có thể tạm thời ở chỗ tôi trước, đến khi cậu tìm được cách quay về.”
Triệu Lê gật gật đầu, xem ra người này thực sự muốn giúp đỡ mình.
Có lẽ nếu thực sự quay về được, chức quan có thể cao hơn chút nữa?
Thừa tướng có được không nhỉ?
Có phải hơi cao quá không?
Phương Ung Hoà dọn đĩa vào phòng bếp, nhìn Triệu Lê vẫn đang nghiêm túc ngồi bên bàn ăn, cảm thấy lúc này cậu có một cảm giác cô độc và tịch mịch vô cớ.