Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 40: Tôi còn giận

Bạn cùng lớp bị nhìn chằm chằm đến mức trong lòng hoảng sợ, vô thức hạ cánh tay xuống.

Giây tiếp theo, Cố Đường bị mang ra ngoài.

Bạn cùng lớp: “??”

Bạn cùng lớp nhìn người đảm nhiệm giá trị nhan sắc bạn học Cố đang chỉnh lại cổ áo cho Cố Đường của lớp họ mà không thể tin nổi, sau đó còn thay thế cậu ấy đặt cánh tay lên vai Cố Đường.

Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người, Cố Đường nhỏ bé trông như đang được ôm trong ngực.

Bạn cùng lớp vô thức hỏi: "Các cậu... quen nhau à?"

Mắt Cố Đường cong lên, tươi cười ngọt ngào: "Cậu ấy là em trai tôi... ừm..."

Lời còn chưa nói xong, cậu đã bị người khác bịt miệng và đưa đi.

Bạn cùng lớp: Chứng kiến

hiện trường vụ bắt cóc!!!

Bây giờ Cố tiểu thiếu gia thân cao chân dài,một bước có thể đi rất xa.

Cố Đường bị cậu ấy ôm nên bước đi rất khó khăn, miệng bị bịt chặt cũng không cách nào bảo cậu ấy dừng lại, nhìn trái phải xung quanh không có ai, liền nhảy lên một cái, chân câu lên, bám chặt vào người Cố tiểu thiếu gia.

Giá trị sinh mệnh không dễ kiếm nhưng tiết kiệm được một chút cũng đáng.

Cố Đường liếc nhìn thanh máu sắp chạm đáy, yên tâm thoải mái mà làm trang sức.

Cố Khải Niên đi lại rất tốt, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trên người nặng trĩu, cậu ấy cũng không nhìn Cố Đường đang làm gì, cứ như vậy mà bế cậu vào phòng thiết bị.

“Bang——” một tiếng.

Cửa sắt đóng lại.

Bên ngoài nắng như thiêu đốt, nhưng phòng thiết bị lại tối tăm và mát mẻ.

Chỉ có một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào từ thanh ngang trên mái nhà, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ đang chậm rãi bơi lội trong ánh sáng, giống như những hạt nhiễu trong những bộ phim cũ.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Cố Đường có thể nghe được hơi thở của đối phương có chút nặng nề, trên người tỏa ra hơi nóng ẩm ướt.

Cố tiểu thiếu gia bế cậu vào đây cũng không dễ dàng gì.

"Tôi quạt cho cậu."

Cố Đường khép năm ngón tay lại, dùng lòng bàn tay làm một chiếc quạt nhỏ, quạt ở một bên mặt Cố tiểu thiếu gia như một con bướm nhỏ đang vỗ cánh.

“……”

Đối phương không nói gì, nắm chặt hai cổ tay của cậu.

Cho rằng như vậy là không thể làm quạt người nữa à?

Hừm, coi thường cậu rồi!

Cố Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bĩu môi, đối mặt với Cố tiểu thiếu gia: "Hô — hô —"

Mát này!

“......”

Hơi thở của Cố Đường theo gió mát thổi vào mặt.

Trên người thiếu niên đã không còn mùi sữa của một đứa trẻ nữa, mà là mùi thơm ngọt ngào tươi mát, giống như mùi cỏ sau mưa, trong đó có chút ngọt ngào.

Cố tiểu thiếu gia buộc mình phải hạ giọng, tỏ ra nghiêm túc: “Chúng ta còn chưa làm hòa.”

Có ý là—

Tôi còn giận.

Nhưng mà cậu ấy vừa nói xong, lại cảm thấy vai mình hơi chùng xuống.

Cố Đường đột nhiên nghiêng người về phía trước, đầu tóc xù xù đặt lên vai phải của cậu ấy.

Cố Khải Niên ngẩn người: "...Sao vậy?"

"Hết… pin… rồi…"

Cố Đường không hề nói đùa.

Đã mấy ngày huấn luyện quân sự cậu đều không gặp Cố Khải Niên, không thể hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ cốt truyện nào, giá trị sinh mệnh tích lũy trước đó gần như cạn kiệt, nếu Cố tiểu thiếu gia còn không đến tìm cậu, cậu sẽ phải đi tìm cậu ấy để nạp năng lượng.

Cảm giác sức khỏe bị suy giảm thật khó chịu.