Giáo viên lớp nghệ thuật khóc thút thít: Tổn thất một vị đại tướng rồi!
Mãi cho đến khi nhìn thấy Cố Đường mềm mại đáng yêu, nụ cười mới quay trở lại trên khuôn mặt của giáo viên lớp nghệ thuật.
Vì không học cùng lớp nên Cố tiểu thiếu gia tâm trạng buồn bực suốt cả kỳ nghỉ hè, cuối cùng cũng bắt đầu đi học, lại biết được ký túc xá trong quá trình huấn luyện quân sự của hai lớp không ở cùng một nơi.
Tính tình nóng nảy của tiểu thiếu gia đột nhiên phát tác, Cố Khởi Niên đề nghị dứt khoát không đi nữa.
Nhưng Cố Đường rất mong đợi được huấn luyện quân sự, kiếp trước cậu chưa từng tham gia, cậu rất muốn trải nghiệm nó như thế nào nên mới nhất quyết muốn đi.
Hai người đã giận dỗi nhau đến tận bây giờ.
Cố tiểu thiếu gia rất kỳ lạ.
Mặc dù đến huấn luyện quân sự cùng cậu ấy, từ ngày đầu tiên đến đây, vẫn không đi tìm cậu ấy.
[Ký chủ, mặc dù chúng ta đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ "khiến nam chính phải chịu đựng dưới ánh nắng thiêu đốt", "không cho nam chính nghỉ ngơi", "khiến nam chính tức giận", v.v, nhưng không ở cạnh nam chính thì rất khó hoàn thành nhiệm vụ mới...]
Nếu không tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mới, giá trị sinh mệnh sẽ dần giảm xuống.
Cố Đường thở dài.
Đây có lẽ là lý do khiến cậu cảm thấy chóng mặt khi đứng xếp hàng vừa rồi - lượng điện không đủ.
Cậu phải đi tìm cục sạc của mình.
"Đi, đi xem hội học sinh diễu hành theo đội đi!"
Bạn học vòng tay qua vai Cố Đường, dẫn cậu đi về một hướng, "Nghe nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường trong hội học sinh có một học sinh mới vào trường!"
Hội học sinh thường thì toàn là các anh chị cuối cấp ba đảm nhiệm, mới vào cấp ba cũng khó và vào được, huống chi là một học sinh mới vào cấp hai vừa kết thúc đợt quân sự đã được vào rồi.
Việc các học sinh ngạc nhiên là điều bình thường.
Cố Đường từ xa nhìn thấy trong đội hình có một thanh niên như tre xanh——
Vì tuổi còn nhỏ, không phải là người cao nhất trong đội hình, nhưng lại có dáng người mảnh khảnh, một đôi chân dài với tỷ lệ tuyệt vời, có thể tưởng tượng khi phát triển toàn diện, cậu ấy sẽ cao và đẹp trai như thế nào.
"Cậu ấy cùng họ với cậu, là Cố Khởi Niên."
Bạn cùng lớp nhiệt tình giới thiệu.
Cố Đường gật đầu.
Cuốn sổ vẽ cậu cầm trên tay, toàn là tranh vẽ cậu ấy.
Vành mũ trên đầu Cố Khởi Niên được kéo xuống rất thấp, để lộ sống mũi cao và đôi môi mỏng giống như người trong bức vẽ của cậu, một ít sợi tóc đen mịn lộ ra từ mép mũ, khiến chiếc cổ trông trắng nõn và thon dài.
Khi nhìn sang bên phải, yết hầu trên cổ thiếu niên đã dần hình thành.
Cố Đường vô thức sờ sờ cổ của mình.
Kiếp trước cậu phát triển tương đối muộn, cổ rất mịn màng và mỏng manh, tạm thời không thể cảm nhận được gì.
Kỳ lạ.
Cậu và Cố tiểu thiếu gia mỗi ngày ăn cùng một món, tại sao chỉ trong một kỳ nghỉ hè, cậu bé Cố Khởi Niên đã lớn lên như măng mọc sau cơn mưa xuân, trong khi cậu dương như vẫn là một đứa trẻ?!
Cố Đường mím môi, đá viên sỏi dưới chân.
Ngẩng đầu lên lần nữa, đội hình hội học sinh bắt đầu nghỉ ngơi.
Đôi chân dài của Cố Tiểu Thanh Trúc sải bước thẳng tiến về phía cậu.
Cố Đường có chút ghen tị với đôi chân của đối phương.
Dài quá…
Bạn cùng lớp trở nên lo lắng ôm cậu: "Chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại tới đây?!"
Trong chớp mắt, Cố Khởi Niên đã đi tới gần hơn.
Những ngón tay thon dài nâng vành mũ lên.
Cố Đường không kịp phòng ngừa, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen như mực.
Cố tiểu thiếu gia chỉ liếc nhìn cậu rồi lại chuyển sự chú ý sang cánh tay đang đặt trên vai cậu.
Dùng ánh mắt lạnh lùng có thể đóng băng ngày nắng nhìn chằm chằm vào.
Cố Khải Niên: Nhìn chằm chằm.
Cố Đường: “?”