Cố Đường rất thích vẽ Cố tiểu thiếu gia.
Cố Khởi Niên đọc sách, Cố Khởi Niên luyện võ, Cố Khởi Niên bơi lội...
Cậu vẽ rất nhiều bức tranh.
Thời gian trôi qua, kỹ năng hội họa của cậu ngày càng tiến bộ, tranh của Cố Đường ngày càng trở nên tinh xảo, đường nét cơ thể của người trong tranh cũng dần trở nên trừu tượng hơn, đến khi học cấp hai, đã dần dần có bộ dạng của một thiếu niên.
Tháng 9 nắng nóng, là thời điểm bắt đầu mùa huấn luyện quân sự.
Các học sinh mặc đồng phục rằn ri, nhân lúc giải lao mà ngồi dưới đất thành từng nhóm ba, nhóm năm cùng trò chuyện.
“Sột sột sột—”
Bút chì cọ xát vào tờ giấy, phát ra những âm thanh nho nhỏ.
Cố Đường ngồi dưới bóng cây vẽ tranh, trong đôi mắt trong veo phản chiếu chân dung người——
Một bản phác thảo đen trắng đơn giản mô tả dáng hình một thiếu niên đang bơi.
Đeo kính bơi không nhìn thấy đường nét khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao và đôi môi mỏng đường viền thanh tú, phần lớn cơ thể chìm trong nước, nhưng cánh tay nhô ra khỏi mặt nước thì mảnh khảnh và khỏe khoắn, có thể thấy cái đầu rất cao.
Sau khi vẽ để Cố tiểu thiếu gia làm người mẫu vẽ trong nhiều năm, Cố Đường đã có thể vẽ một Cố Khởi Niên sống động trên giấy ngay cả khi nhắm mắt lại.
"Này, cậu đang vẽ gì thế?"
Các bạn cùng lớp đi tới và tò mò nhìn xem.
Cố Đường đóng sổ vẽ lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú trong sáng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời cong thành hai hình bán nguyệt: “Vẽ bơi lội.”
Huấn luyện quân sự chỉ có đứng đúng tư thế quân sự, xếp hàng ngay ngắn, và đi đều, tập đi tập lại, có chỗ nào là bơi lội đâu?
Vào một ngày nắng nóng như vậy, nếu được nhảy xuống hồ bơi thì thật tuyệt.
Bạn cùng lớp thở dài: “Cậu ngồi đây ngắm hoa mận cho đỡ khát à?”
Cố Đường mím đôi môi hơi khô.
Đã mấy ngày rồi cậu không gặp Cố tiểu thiếu gia.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy.
Tập đoàn Cố thị ở mảng giáo dục chỉ mới đầu tư cho các trường tiểu học, cậu và Cố Khởi Niên đã vượt qua kỳ thi chuyển cấp, thành công vào trường trung học cơ sở số một Giang Thành.
Nhưng tiếc là không học cùng lớp.
Nhiệm vụ chính của Cố Đường là hoàn thành cốt truyện, học tập cũng như một Phật tử, hơn nữa lại thích vẽ tranh và chơi đàn nên được nhận vào lớp nghệ thuật.
Không ngờ Cố Khởi Niên lại đề nghị cùng cậu tham gia lớp mỹ thuật, mặc cho cha Cố có nói thế nào cũng vô ích.
Nhưng mà con người không có ai là hoàn hảo, Cố tiểu thiếu gia có thành tích xuất sắc, nhưng cậu ấy thực sự không có nữa điểm năng khiếu nghệ thuật, trong cuộc phỏng vấn, ngũ âm không ngủ, cũng không có bất kỳ tài năng nào khác.
Giáo viên phỏng vấn rất buồn về điều này, nói cậu ấy đẹp trai như vậy có thể học diễn xuất cũng tốt!
Kết quả, Cố tiểu thiếu gia là một tảng băng trôi, khuôn mặt nhỏ nhắn, cười với giáo viên một nụ cười mang đầy sát khí, bị loại ngay tại chỗ.
Không còn cách nào khác, Cố đại lão tương lai chỉ có thể tập trung vào việc học, cuối cùng thi vào lớp thực nghiệm với vị trí thứ nhất.
Giáo viên lớp thực nghiệm rất vui mừng: bây giờ trong lớp có người đảm nhận về ngoại hình, đến lớp đều sẽ là cảnh đẹp ý vui!