Trọng Diệp không nhịn được cẩn thận đánh giá hắn một lượt, ánh mắt tò mò nhìn sườn mặt đã nóng lên của đại công Đức Đặc Lý.
Hắn vô thức nghiêng đầu, quai hàm bất giác nghiến chặt.
... Vì sao cậu ta cứ nhìn mình chằm chằm?
... Dường như hắn cũng không đáng sợ như trong lời đồn.
Cùng một lúc, trong đầu hai người xuất hiện hai suy nghĩ hoàn toàn khác biệt.
Trọng Diệp nhớ tới lời bàn luận của ‘mèo to’ trước đó, nó nói đại công Đức Đặc Lý rất chán ghét sinh vật yếu đuối, xem ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Cậu vẫn rất tự hiểu lấy mình, nếu nói đến sinh vật yếu đuối, chắc chắn cậu chiếm vị trí cao trong số đó. Nhưng dường như đại công Đức Đặc Lý cũng không thể hiện ra cảm xúc đặc biệt gì với cậu.
Không có chán ghét, mà yêu thích... cũng không nhìn ra.
Bây giờ, mặc dù khí thế của đại công Đức Đặc Lý khiến người ta khϊếp sợ, nhưng không phải nhằm vào cậu, bởi vậy Trọng Diệp không sợ hãi chút nào.
Cậu cảm thấy, đối với đại công Đức Đặc Lý thì chuyện này giống như gặp một động vật nhỏ gặp nạn ven đường rồi tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Nhưng tiện tay của hắn lại có ý nghĩa lớn lao đối với Trọng Diệp, nhìn người thân của tên bạo ngược bị hai người có dáng vẻ thị vệ áp giải đi, lại bắt gặp ánh mắt nhìn mình của đại công Đức Đặc Lý, Trọng Diệp cảm kích cười một tiếng với hắn.
Đức Đặc Lý: “...”
Vì sao cậu ta lại đột nhiên cười với mình?
Cảm xúc của người Lam tinh thật sự rất khó hiểu, thảo nào trước đó thúc phụ lại ra sức yêu cầu mở môn học nghiên cứu tâm lý người Lam tinh, mặc dù bởi vì không có Long tộc nào chịu cống hiến bạn đời mình ra nghiên cứu mà bị bãi bỏ, nhưng giây phút này đây, từ tận đáy lòng Đức Đặc Lý cảm thấy đề nghị này khá là đúng đắn.
Người Lam tinh đang ngồi trong khuỷu tay hắn cười đến đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đuôi mắt còn hơi ửng đỏ, thoạt nhìn rung động lòng người.
Xem ra cậu ta... rất vui vẻ? Là bởi vì nhìn thấy người xấu phải chịu trừng phạt sao?
Khóe miệng Đức Đặc Lý khẽ giật giật, động tác nhỏ bé đến độ khó mà nhìn ra, khí tức quanh người cũng dần dần dịu xuống.
Quản gia đúng lúc lên tiếng: “Chủ nhân, nên sắp xếp người Lam tinh này như thế nào? Phải chăng muốn đưa cậu ta đến viện khoa học?”
Nghe nói như vậy, cánh tay Đức Đặc Lý không khỏi siết chặt.
Cơ thể mềm mại của người Lam tinh cuộn lại trong khuỷu tay hắn, hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng, đúng lúc xoa dịu cảm xúc bực bội không biết vì sao xuất hiện của hắn.
“... Việc này thì không cần.” Im lặng một lúc lâu hắn mới lên tiếng: “Gần đây không nghe tin viện khoa học mất người Lam tinh nào, có lẽ cậu ta cũng không có nguồn gốc từ viện khoa học, mà là do tổ chức tư nhân bồi dưỡng ra.”
“So với đưa cậu ta về viện khoa học, không bằng dẫn về Khoa Bặc tinh. Một mặt điều tra lai lịch của cậu ta, mặt khác cậu ta đã trưởng thành, có lẽ không thể thích nghi với cuộc sống trong viện khoa học.”
“Đương nhiên, cậu ta cũng có thể là do viện khoa học bồi dưỡng ra. Điều này chứng tỏ viện khoa học cố ý báo sai số lượng người Lam tinh, có hành vi giao dịch người Lam tinh, viện khoa học không phải là một nơi an toàn đối với cậu ta.”
Một hơi giải thích nhiều như vậy, không hề giống với tác phong trước đây của hắn.
Khóe miệng quản gia mang theo mỉm cười thản nhiên, cũng không vạch trần hắn: “Chủ nhân, ngài quả là cân nhắc chu toàn, tôi cũng cảm thấy sắp xếp này vô cùng hợp lý.”
Đức Đặc Lý nghi ngờ nhìn ông ta, luôn cảm thấy người này đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng xét thấy bản thân cũng có cảm giác chột dạ mà trước giờ chưa từng có, cho nên không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi: “Đã sửa phi thuyền xong chưa?”
“Đã sửa xong rồi, có thể lên đường ngay.” Quản gia trả lời.
Đức Đặc Lý khẽ vuốt cằm, quay người muốn rời đi.