Trọng Diệp nhận ra ý đồ của hắn, lập tức sốt sắng: Cậu vẫn chưa nhìn thấy thú Khải Đặc, không biết nó có an toàn hay không!
Đức Đặc Lý phát hiện người Lam tinh vốn yên phận ngồi trong vòng tay hắn đột nhiên giãy giụa, vô thức cúi đầu nhìn.
Trọng Diệp muốn hỏi hắn tình huống của thú Khải Đặc, lại đột nhiên nhớ ra bọn họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng mà cậu nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Cậu cố nén xấu hổ, đặt tay lên đầu tạo hình tai mèo, kêu lên: “Meo meo...”
Đức Đặc Lý: “... Hả?”
Không hiểu ám chỉ của cậu hở? Khuôn mặt Trọng Diệp ửng đỏ, cố nén nóng bỏng trên mặt, làm lại một lần động tác vừa rồi.
Đức Đặc Lý: “...”
Hắn không dám tin quay đầu nhìn về phía quản gia, hỏi: “Cậu ta đang làm nũng sao?”
Hóa ra người Lam tinh lại thích làm nũng như vậy? Nhưng mà... nói thật, vậy mà hắn lại không cảm thấy phản cảm, trái lại còn cảm thấy rất đáng yêu.
“Tôi không nghĩ là như vậy.” Quản gia trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định phủ định suy đoán không thiết thực của hắn: “Không phải cậu ta còn một người bạn là thú Khải Đặc sao? Phải chăng cố ý làm ra động tác này là vì hỏi thăm tung tích của thú Khải Đặc?”
Đức Đặc Lý: “...”
Lời quản gia nói quả thật đáng tin hơn, nhưng Đức Đặc Lý không muốn thừa nhận bản thân tự mình đa tình.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn quản gia đang mỉm cười, lại nhìn người Lam tinh đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, im lặng một lát rồi vẫn hỏi: “Bây giờ thú Khải Đặc kia đang ở nơi nào?”
Thú Khải Đặc vốn đang trốn trong ống thông gió, sau khi Trọng Diệp bị bắt đi, nó đi trong ống thông gió theo hướng đi của tên tùy tùng tên Chiếu Thành kia, nhưng bởi vì đường ống quá mức phức tạp, nó nhất thời không đuổi kịp, cho nên bị lạc rồi.
May được thị vệ quản gia phái đi điều tra phát hiện, dẫn nó vào trong phòng tiếp khách, bởi vì thi thoảng thú Khải Đặc còn muốn chạy đi tìm Trọng Diệp, cho nên bây giờ vẫn đang có người trông nó, chỉ sợ không chú ý chút thôi là nó lại chạy mất.
Dù sao nó cũng là một trong những chứng cứ tội phạm của hai cha con Hầu Thăng Hầu Diệu.
Khi Trọng Diệp được đại công Đức Đặc Lý mang tới, liếc mắt một cái là trông thấy thú Khải Đặc đang nằm rạp trên mặt đất, rầu rĩ không vui bởi vì bị hạn chế tự do.
“Mèo to!” Trong cơn kích động, cậu quên luôn mình vẫn đang ngồi trên cánh tay của đại công Đức Đặc Lý, dậm dậm đôi chân ngắn ngủi muốn xông tới.
Thật khó để dùng từ ngữ diễn tả tâm trạng lúc này của Đức Đặc Lý, bởi vì hắn phát hiện người Lam tinh này nhiệt tình với thú Khải Đặc hơn hắn rất nhiều.
Hắn chậm rãi đặt Trọng Diệp xuống đất, thờ ơ nhìn Trọng Diệp lảo đảo chạy về phía thú Khải Đặc, nụ cười trên mặt cậu còn xán lạn hơn vừa rồi, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Hai nhóc con xúm lại với nhau, ngươi cọ cọ ta, ta cọ cọ ngươi, một vật kêu ‘meo meo moe’, một người nói ‘ya ya ya’, thoạt nhìn cảnh tượng hết sức hài hòa.
Quản gia cảm khái: “Tình bạn thật cảm động, chủ nhân, ngài thấy sao?”
Đức Đặc Lý đưa mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, đôi mắt dán chặt vào gò má mềm mại đang bị thú Khải Đặc cọ cọ của Trọng Diệp, hồi lâu sau mới không mặn không nhạt ‘hừ’ một tiếng.
...
Sau khi xác nhận đối phương an toàn, Trọng Diệp không phát hiện vết thương nào trên người ‘mèo to’ mới yên tâm.
Lúc này mới nhớ tới đại công Đức Đặc Lý, ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy người kia đang đứng cách đó không xa hờ hững nhìn bọn họ, thoạt nhìn... dường như tâm trạng không được tốt đẹp cho lắm.
“...?”
Trọng Diệp không đoán ra được tâm lý của vị ‘ân nhân cứu mạng’ này, dứt khoát nói với thú Khải Đặc: “Mèo to, ngươi xem! Hắn là đại công Đức Đặc Lý, đúng không?”