Xảy ra chuyện gì?
Trọng Diệp không rõ vì sao nghiêng nghiêng cái đầu, nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi. Cậu vẫn chưa hoàn toàn học được tiếng phổ thông của nơi này, huống hồ tiếng Khoa Bặc tinh lại là một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác tiếng phổ thông, những người khác muốn giao lưu với Long tộc đều phải sử dụng máy phiên dịch, cho nên cậu nghe không hiểu đối thoại vừa rồi.
Tùy tùng chần chừ không lên tiếng, đương nhiên Đức Đặc Lý phát hiện ra điểm không đúng: “Có cái gì không thể nói sao?”
Hầu Thăng lập tức cướp lời: “Không có không có, chắc chắn không có!”
Ông ta liếc tùy tùng một cái, căm giận hắn ta không hiểu ý, như có điều ám chỉ nói ra: “Nếu đại công Đức Đặc Lý đã muốn biết, vậy cậu giải thích ‘rõ ràng’ người Lam tinh chạy trốn như thế nào đi.”
Lần này Trọng Diệp nghe hiểu, cậu nghe hiểu ba từ ‘đại công Đức Đặc Lý’, ‘người Lam tinh’ và ‘chạy trốn’.
‘Đại công Đức Đặc Lý’ là từ vựng thường xuyên xuất hiện trong lời nói của Cát Song lúc ở cửa hàng thú cưng, khiến Trọng Diệp muốn không biết cũng không được, mà ‘người Lam tinh’ là xưng hô những người tinh tế này gọi cậu, cậu cũng biết.
Cho nên bọn họ đang nói đến chuyện cậu chạy trốn?
Trọng Diệp suy tư chốc lát, lập tức suy đoán được tám chín phần tình hình hiện giờ: Bây giờ bọn họ đang hỏi thăm tên tùy tùng kia việc cậu chạy trốn?
Cái tên có vẻ ngoài tương tự tên bạo ngược kia rất có thể là người thân của tên bạo ngược, ông ta cũng không giống người có thể vì đại nghĩa diệt thân, có lẽ đang muốn che giấu chân tướng.
Mà người đàn ông bên cạnh cậu này là người từ bên ngoài tới, thái độ với cậu coi như không tệ, thoạt nhìn giống như đứng về phía cậu. Người thân của kẻ bạo ngược ra sức nịnh bợ hắn, chắc chắn thái độ của hắn đóng vai trò quyết định.
Mà bây giờ, việc tùy tùng có nói thật hay không rất quan trọng.
Nghĩ tới đây, Trọng Diệp không nhịn được nhìn về phía tùy tùng kia, trong đôi mắt đen láy toát ra vẻ hồi hộp: Nếu như cậu có thể nói ra chân tướng thì tốt rồi.
Tùy tùng giống như nhận được tín hiệu, chậm rãi lên tiếng: “Thật... thật ra người Lam tinh này là tiểu thiếu gia mua được từ kẻ buôn lậu, tiểu thiếu gia trời sinh có đam mê ngược đãi sinh vật quý hiếm, lần này còn mua được một con thú Khải Đặc, cậu ta chạy trốn cùng thú Khải Đặc...”
“Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?!” Hầu Thăng vừa sợ vừa giận, hận không thể lập tức bịt miệng tùy tùng, ông ta nhìn về phía người đàn ông, vội vàng giải thích: “Không, không phải như vậy, đại công Đức Đặc Lý, ngài nghe tôi giải thích, chuyện này không phải như vậy...”
Nhưng đã muộn rồi, tiếng nói của Đức Đặc Lý vô cùng lạnh lẽo: “Không cần giải thích, là đúng hay sai, tự tôi phán đoán.”
Lúc này, thị vệ mà quản gia phái đi điều tra đã quay trở về. Là nhân tài do vương thất bồi dưỡng từ nhỏ, năng lực thu thập tình báo của hắn ta là không thể coi thường.
Hắn ta khẳng định lời giải thích của tùy tùng, thậm chí nói càng thêm rõ ràng, ngay cả tuyến đường chạy trốn, địa điểm tránh né của Trọng Diệp và thú Khải Đặc cũng điều tra rõ ràng.
Trừ cái đó ra, hắn ta còn trích xuất được camera giám sát của phi thuyền làm bằng chứng.
Nhân chứng vật chứng đều có cả, Hầu Thăng không cách nào cãi lại, trong cơn thịnh nộ của Long tộc, ông ta run rẩy lẩy bẩy hệt như cây non bị gió lạnh tàn phá, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi.
Mà lúc này Trọng Diệp không có tâm trạng chú ý tới tình trạng bi thảm của ông ta, cậu còn đang chìm trong khϊếp sợ: Vừa rồi tên người thân của kẻ bạo ngược gọi người này là gì? Đại công Đức Đặc Lý?
Nhớ tới suy nghĩ chắc chắn bản thân sẽ không có chút dính líu gì với đại công Đức Đặc Lý lúc trước, Trọng Diệp không nhịn được xoa xoa gò má - hình như hơi rát.