Elena đứng bên ngoài cửa, trên tay cầm một chiếc đĩa có hoa văn đẹp mắt.
“Triệu Hạo, em không làm phiền anh chứ? Mẹ em làm bánh pudding rất ngon, bảo em mang sang cho anh một ít.” Cô nở một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp.
Triệu Hạo vội vàng tránh sang một bên: “Em vào đi! Cám ơn dì Sarah giúp anh nhé.”
Elena bước vào ngôi nhà quen thuộc thì thấy nó ngăn nắp hơn rất nhiều.
Dù sao thì nguyên thân cũng chỉ là một thanh niên 19 tuổi sống một mình, bình thường khá bừa bộn. Nhưng bây giờ độ tuổi tâm lý của Triệu Hạo đã gần 30, đương nhiên là phải khác rồi nhưng hôm qua ăn tối xong thì dọn dẹp qua phòng một chút nên đương nhiên bây giờ phải gọn gàng, sạch sẽ hơn nhiều rồi.
Elena đặt chiếc bánh pudding trên tay xuống và đột nhiên nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép đang mở trên bàn. Mới đọc câu đầu tiên, Robin cái gì đó... Liền bị Triệu Hạo giật lại!
“Khụ khụ!” Triệu Hạo ho khan hai tiếng, cất cuốn sổ ra sau lưng: “Suýt nữa thì quên xe của Heumann. Để anh đi lấy đưa cho em...”
Xấu hổ hơn cả việc người quen phát hiện ra mình xem phim sεメ chắc chắn chính là việc bị người quen phát hiện ra bạn viết truyện tiểu thuyết sεメ rồi!
Suýt chút nữa thì chết nhục!
Nhưng Elena thông minh thuần khiến, cho dù không nhìn thấy thông tin mấu chốt, nhưng từ cử chỉ hành động của Triệu Hạo cô cũng đoán ra được, e là có thứ gì kỳ lạ.
Triệu Hạo đi lấy xe đồ chơi của Heumann mất tận 5 phút. Đợi đến khi đỡ xấu hổ mới quay lại.
Rồi lại nói chuyện mất khoảng 5 - 6 phút nữa, ngón chân của Triệu Hạo suýt nữa trượt khỏi đôi dép lê của mình rồi.
Ây da - Da mặt còn mỏng quá.
Nhưng Elena quả thực là thông minh thuần khiết, cảm thấy lúc này không phải là lúc phù hợp để nói chuyện liền cầm lấy xe ô tô đồ chơi của Heumann rồi chào tạm biệt.
Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào như có như không của Elena trước khi ngoảnh đầu lại, Triệu Hạo dựa vào sau cửa hét không ra tiếng.
Triệu Hạo: Gây chuyện rồi...
Hắn thà mang theo con dao gϊếŧ rồng chém thêm một Hải Đức Cách Nhĩ khác còn hơn là xảy ra chuyện như này!
Luyện quyền! Chỉ có luyện quyền mới có thể tập trung không nghĩ linh tinh!
Triệu Hạo vô duyên vô cớ đánh Vạn Tương Quyền một mạch đến đêm tới mức kiệt sức rồi ngủ thϊếp đi.
Nhật ký tối hôm nay tương đối đơn giản:
“Hôm nay viết sách khiêu da^ʍ bị Elena - Con gái nhà hàng xóm phát hiện ra! Bị phát hiện rồi! Bị phát hiện rồi! Bị phát hiện rồi!”
Nhìn cuốn nhật ký không chính trực, Triệu Hạo kéo chăn lên che đầu lại.
Ngày hôm sau là chủ nhật, điểm danh được nhân đôi, kết quả rút được một cái 2 điểm, nhân đôi cũng chỉ được 4 điểm, giống ngày hôm qua!
Triệu Hạo lại viết thêm mấy vạn chữ về Lưu Huyền Đức, sau đó đã đến trưa, hắn chạy vội đến quán ăn nhỏ nơi hắn đã hẹn với Câu Toàn.
Mấy năm nay, nền kinh tế sa sút, cuộc sống của người dân thuộc tầng lớp thấp không hề dễ dàng.
Mà càng vào những lúc thế này thì thức ăn nhanh rẻ, nhanh, nhiều calo lại càng trở nên thịnh hành.
Nơi Triệu Hạo hai bọn họ gặp nhau là một nhà hàng đồ ăn nhanh như vậy, họ làm một vài đồ ăn nhanh đơn giản theo tiêu chuẩn.
Đây là một nhà hàng của người Tống cho nên họ không để ý lắm đến màu da của Cẩu Toàn. Nếu đây là một quán ăn của người da trắng, không biết chừng là gặp rắc rối rồi.
Đã nói trước đó, mặc dù trên phương diện pháp luật và đạo đức là không được kỳ thị người da đen. Nhưng A Mỹ thì người không tuân thủ pháp luật, không có đạo đức quá nhiều.
Mấy năm gần đây ở một số bang có một đảng 3K nổi lên dữ dội, nhiều người da đen đã bị đối xử bất công, thậm chí còn bị đánh đập hoặc bắn trên đường phố!
Khi Triệu Hạo đến, Cẩu Toàn đã đến và đang chọn món rồi.
Tất cả đều là đồ ăn nhanh kiểu Tống, những món như gà Cung Bảo, đĩa rau trộn, trứng xào hành…
Triệu Hạo gọi thêm hai món nữa vì khẩu phần ăn của hắn tăng lên rất nhiều...
Cẩu Toàn trà trộn vào trong một băng đảng nhỏ trên đường phố, chưa phát triển bao nhiêu, hiếm khi có cơ hội đi ăn nhà hàng, lúc này ăn cứ phải gọi là sạch bách.
Hai người ăn uống no say rồi bắt đầu nói chuyện.
Chủ yếu là nói về việc của Hải Đức Cách Nhĩ, Triệu Hạo tiết lộ rằng mình đã ký vào một văn bản, một chữ cũng không được nói.
Cẩu Toàn không hỏi thêm một từ nào nữa!