“Hi! Chào Elena.” Triệu Hạo học theo kiểu chào hỏi ngày xưa.
Elena nghiêng đầu nhìn Triệu Hạo chằm chằm mấy lần, dường như có chút bối rối, nhưng vẫn rất nhanh nở nụ cười hỏi: “Cảm giác hình như anh hơi khang khác… Thế nào ạ? Bữa tiệc vui chứ ạ?” Triệu Hạo sửng sốt, cô bé nhạy bén quá!
“Ờ, cũng được, khá vui.”
Chiến đấu với mấy con quái vật to nhỏ các loại, còn tiếp xúc với hai chị em song sinh hai lần, như thể nhắm mắt cũng đã gặp ác mộng rồi!
Elena dường như nhận ra Triệu Hạo không được vui cho lắm, liền nhẹ nhàng an ủi: “Anh đừng để ý đến mấy người đó, anh xuất sắc hơn họ nhiều. Họ chỉ đang ganh tị với anh thôi!”
Vì nguyên thân ở trường học hành chăm chỉ nên lạc quẻ với rất nhiều bạn.
Dù sao bên A Mỹ đã bắt đầu chương trình gọi là giáo dục vui vẻ từ mười năm trước rồi, do đó trình độ học vấn mà những người thuộc tầng lớp thấp hơn có thể nhận được và thái độ của họ đối với giáo dục đều khá đáng sợ.
Họ luôn cho rằng những người chăm chỉ học tập mà không quan tâm đến các mối quan hệ với mọi người xung quanh thì là “Mọt sách”.
Khi những đứa trẻ thuộc tầng lớp trên được giáo dục chất lượng cao ngay từ khi còn nhỏ, còn được dạy bảo rằng phải làm việc chăm chỉ thì những đứa trẻ thuộc tầng lớp thấp hơn lại cảm thấy vui vẻ.
Thêm học phí Đại học đắt đỏ, giá sách vở chuyên ngành cao…khiến hiện tượng độc quyền của ngành giáo dục càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì vậy nên tầng lớp hạ lưu thường ngu dốt, mê tín, phản trí thức, có thuyết âm mưu...
Cho đến tận ngày nay vẫn còn nửa già người dân A Mỹ tin rằng loài người là do thượng đế tạo ra, một phần ba người dân cho rằng Vắc-xin là có hại (đương nhiên điều này là có lý do của nó) và một phần năm người dân cho rằng trái đất phẳng...
Đó chỉ là chính sách ngu dân thôi!
Dưới bầu không khí này, một học sinh chăm chỉ ở trường cấp 3 công lập bình dân như Triệu Hạo đã trở thành một kẻ khác người.
Mặc dù không đến nỗi bị bắt nạt, nhưng chắc chắn cũng không thể nào được chào đón.
Mà chỉ có Elena - cô bé mười 16 tuổi thường xuyên an ủi hắn. Cô bé này đúng là đẹp người đẹp nết!
Triệu Hạo cười đáp: “Tất nhiên rồi, anh sẽ không buồn vì mấy người đó đâu, anh đâu có thời gian A Mỹ đó chứ!”
Mặc dù Elena không biết thời gian A Mỹ là có ý gì, nhưng cũng nhận ra rằng Triệu Hạo thật sự không để ý, cho nên mỉm cười nhìn anh.
Thấy Triệu Hạo đứng ngoài hàng rào không nói gì, Elena vội vàng gọi: “Heumann ơi, chẳng phải em muốn nhờ anh Triệu sửa giúp xe đồ chơi sao? Còn không nhanh ra đây? Anh Triệu còn chưa ăn tối đây này!”
Triệu Hạo cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay, cảm thấy cô bé này thật là tinh tế.
Một cậu bé trèo lên chiếc thùng gỗ, thò đầu lên bên trên bức tường gỗ, dơ chiếc xe đồ chơi điện của mình lên hỏi: “Triệu Hạo, xe của em lại hỏng rồi, anh sửa giúp em được không?”
Cậu bé tên là Heumann là em trai của Elena.
Trong trí nhớ của Triệu Hạo thì hình như cứ dăm ba ngày hắn lại giúp Heumann sửa các loại đồ chơi khác nhau, cậu nhóc này đúng là kẻ phá đồ chơi!
Elena lấy tay bổ vào đầu Heumann: “Chẳng biết lễ phép gì cả! Phải gọi là anh Triệu Hạo!”
Heumann phải kiềm chế cơn giận đang dâng lên, tỏ vẻ khó chịu gọi: “Anh Triệu Hạo...”
Nhưng đối diện với người chị hơn mình 11 tuổi, cậu bé vẫn sáng suốt lựa chọn chịu khuất phục.
“Haha, được rồi, đưa đây cho anh. Cứ để chỗ anh, ngày mai anh sẽ trả lại em một chiếc xe nguyên vẹn!”
Mấy tiếng đồng hồ trước Triệu Hạo vừa phải trải qua một sự việc kỳ quặc khó có thể chấp nhận, bây giờ chứng kiến tình cảm “yêu thương” giữa chị em ruột thịt như thế này khiến lòng Triệu Hạo cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế giới này số người bình thường vẫn cứ là nhiều hơn. Điều này khiến hắn có cảm giác như mình vẫn còn sống.
“A, các em cũng nhìn thấy đấy, anh vẫn chưa ăn tối, đói bụng lắm rồi! Anh về trước nhé, hẹn gặp các em vào ngày mai!”
“Hẹn gặp anh vào ngày mai!” Elena ngọt ngào đáp.
Heumann vẫy đôi tay bé nhỏ dưới ánh mắt chăm chăm của chị gái: “Em chào anh Triệu Hạo!”