Đường về nhà sao mà trắc trở quá! Mặt trời sắp khuất núi rồi!
Ngoài được đi tàu điện ngầm, xe bus, còn được xem một trận đấu súng đầy kịch tính, quả thực là tuyệt cú mèo!
Đi trên con đường nhựa trong khu chung cư cũ kỹ, đầy vết nứt và hố nhỏ, nhìn những chiếc đèn đường từ thời ông nội đã tróc sơn ở hai bên đường, tâm trạng của Triệu Hạo bỗng thư thái hơn rất nhiều.
Khu chung cư này tuy cũ kỹ và xa xôi nhưng con người nơi đây khá tốt, không khí cũng rất tốt. Không có côn trùng độc, những kẻ say rượu và những tên biếи ŧɦái, thành phần các hộ gia đình đều là những người bình thường, đơn giản.
Phần lớn các căn nhà ở đây đều được sơn màu trắng hoặc tông màu ấm, nhà mái dốc một hai tầng có thêm gác lửng, trước và sau nhà đều có một vườn hoa lớn, dù sao đất cát ở đây cũng không đáng giá.
Thậm chí là chỉ cần đi bộ dọc theo con đường dưới chân, khoảng mười phút là đã có thể gặp một khu rừng lớn.
Đã nhiều lần Triệu Hạo phát hiện ra một số loài động vật nhỏ như gấu mèo, sóc, mèo hoang ở sau vườn nhà mình, nơi đây đúng là điển hình cho cuộc sống hòa mình với thiên nhiên.
Triệu Hạo đi đến trước khoảng sân nhỏ nhà mình, hàng rào bằng gỗ màu trắng thưa thớt do hắn quét vôi sau khi mẹ hắn qua đời vào ba năm trước, nay cũng đã phai đi.
Đẩy cánh cửa gỗ thấp bước vào, trước vườn là một khu vườn nhỏ rộng hơn một trăm mét vuông. Theo truyền thống của người Tống thì nhà có vườn mà không trồng rau, đó là phạm pháp. Vì vậy một nửa diện tích là bãi cỏ và một số cây thân gỗ lâu năm, nửa còn lại chỉ đơn giản là trồng ít rau.
Đương nhiên với tay nghề bẩm sinh hơi kém, không thể nói là giỏi trồng trọt, nhưng so với mảnh vườn chỉ có bãi cỏ và hoa tươi đó của hàng xóm láng giềng thì đã là khá tốt rồi.
Nhìn từng cái cây, ngọn có trước mắt, chúng đều gợi lên rất nhiều ký ức cho Triệu Hạo.
Hắn đứng trong vườn, không đi theo con đường nhỏ về phía trước mà liên tục ngó nghiêng mọi vật xung quanh, sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong tâm trí.
Nguyên thân của hắn cùng mẹ đến A Mỹ Thuỵ Khoa từ năm 5 tuổi, 6 tuổi thì ổn định cuộc sống ở đây, đến nay đã sống trong căn nhà này 13 năm rồi.
Đến nay nguyên thân không may không còn nữa, bây giờ Triệu Hạo nhìn cái gì cũng thấy quen thuộc, tức cảnh sinh tình.
Vào lúc hắn đang chìm đắm vào ký ức đã qua không thể tự thoát ra, bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo kèm theo chút ngạc nhiên, mừng rỡ vang lên.
“Anh Triệu! Anh về rồi đấy à!”
Triệu Hạo quay đầu lại thì thấy bóng dáng một cô gái da trắng xinh đẹp ở bên kia bức tường thấp bằng gỗ cao 1.5 mét, đang nghiêng người về phía trước vẫy tay chào hắn.
Cô có đôi mắt màu xanh nhạt, ngũ quan hài hoà, da trắng như tuyết, đôi mắt biết cười, mái tóc dài đen láy sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, mang nét ngây thơ, hồn nhiên và đầy sức sống đặc trưng của thiếu nữ…
Trí nhớ của Triệu Hạo tự nhiên hiện lên - đây là Elena, con gái lớn nhà Adams - hàng xóm của hắn.
Quan hệ giữa gia đình Adams hàng xóm và Triệu Hạo rất tốt, họ rất quan tâm đến Triệu Hạo.
Ông Adams là người gốc Ireland, hiện làm nghề buôn đồ cổ tại một doanh nghiệp đấu giá.
Công việc bán thời gian trong lĩnh vực chế tạo máy trước đây của Triệu Hạo là do ông tìm giúp. Nó làm giảm đáng kể áp lực tài chính lên Triệu Hạo sau khi mẹ hắn qua đời.
Vợ của ông là phu nhân Sarah, bà là người Phần Lan và là một thợ may vá có tay nghề cực cao, bà tự mở một cửa hàng quần áo nhỏ và nhận đặt may theo yêu cầu.
Không những có thiết kế thời trang thời trang độc đáo mà tay nghề nấu ăn của bà cũng rất tốt, bà thường tặng một số đồ ăn như bánh gối cho Triệu Hạo.
Elena xinh đẹp là con gái lớn của hai người họ, giỏi khiêu vũ, năm nay 16 tuổi, luôn có mối quan hệ khá tốt với hắn.
Họ còn có một cậu con trai nhỏ tên là Heumann, năm nay mới 5 tuổi.
Gia đình họ cũng là dân di cư, họ chuyển tới đây sau gia đình Triệu Hạo 3 năm, làm hàng xóm với nhau cũng đã được chục năm rồi.