Giữa thế kỷ trước cuộc cách mạng công nghiệp ở châu Âu đã giúp rất nhiều quốc gia có thể đi cướp của nước khác, chiếm rất nhiều nơi trên thế giới làm thuộc địa, Khắp nơi trên thế giới, sức sản xuất tăng mạnh, giá sản phẩm giảm nhanh chóng.
Theo tự nhiên mà bắt đầu có nước nhòm ngó tới khu vực Đông Á nhân khẩu đông đúc và giàu tài nguyên. Dù sao đất nước mà vàng ròng có ở khắp nơi ấy cũng là truyện dân gian truyền thống châu Âu.
Sau đó các cường quốc đều bị đánh tơi bời, chứ nói gì tới chuyện khai thác thị trường. Ngay cả hạm đội liên hợp của Anh và Mỹ muốn khai thác thị trường Phù Tang cũng bị đánh tơi bời! Lịch sử gọi đây là sự kiện Tàu Đen.
Trong vòng gần trăm năm, các cường quốc cho rằng mình rất mạnh đều nhận được một bài học đẫm máu ở đó.
Trong bối cảnh như vậy, bất kỳ kẻ nào có chống lưng mạnh đều sẽ không rơi vào cảnh bị người ta lùa đánh ngoài đường, trở thành kẻ bị khinh bỉ nhất giữa những kẻ bị khinh bỉ.
Đương nhiên cho dù là ở đâu cũng luôn có một vài người thích xông xáo.
Mặc dù chính quyền rất ít quan tâm tới bên ngoài nhưng không cấm nhân dân qua lại với nhau. Vậy nên vẫn có không ít người đi ra nước ngoài với nhiều lý do khác nhau.
Không ít người thuộc phe cải cách, sau khi cải cách thất bại, buộc phải lưu vong ở bên ngoài. Còn có một số người thấy làm ăn ở quê hương khó khăn nên muốn đi ra ngoài xông xáo, vì nhiều nguyên nhân, bọn họ không thể không rời bỏ quê hương.
Thông thường các nước phụ thuộc như Phù Tang, Cao Ly và Đông Nam Á đều là những điểm đến tốt đẹp. Cũng có một số người vượt trùng dương xa xôi tới A Mỹ Thụy Khoa hoặc châu Âu!
Nghe nói nhóm người tới A Mỹ Thụy Khoa sớm nhất đã tới Mỹ từ phong trào Tây Tiến thế kỷ trước.
Hơn nữa họ còn tới đây cùng với cả một tập thể, số lượng người khá lớn.
Thậm chí nghe nói cuối cùng người Anh-điêng có thể sống sót được một nhóm người cũng là bởi về sau bọn họ bắt tay với những người mới tới này nên mới giữ được vùng bờ biển phía Tây và mấy bang vùng nội địa, mấy bộ tộc lớn có thể gia nhập Hợp chủng quốc A Mỹ Thụy Khoa với danh nghĩa “quốc gia”…
Tóm lại là vị thế cũng không tồi, mặc dù khu phố tụ cư không bằng những khu phố nổi tiếng nhưng cũng không tồi. Ít nhất là an toàn. Có thể xem như là khu phố tinh anh trong khu dân nghèo.
Nhưng nhà Triệu Hạo không ở gần đó vì giá nhà ở đó rất cao.
Trước đây không rõ vì lý do gì mà mẹ hắn đã mang theo hắn mới năm tuổi tới A Mỹ Thụy Khoa, mặc dù cũng có chút tiền nhưng chỉ có thể chọn mua nhà ở một vùng ngoại thành tương đối an toàn.
Giá nhà ở Thành Tự Do có sự chênh lệch rất cao giữa các khu khác nhau. Một gian phòng vệ sinh ở nơi đắt nhất còn đắt hơn một ngôi nhà ở khu xa xôi. Quả là đặc sản của chủ nghĩa tư bản!
Quận Queens có rất ít khu văn phòng, ngay cả các tòa nhà ven đường hầu hết cũng chỉ xây cao hai, ba tầng, cao nhất không quá năm tầng.
Hầu hết là những dãy nhà một tầng trống giống những quầy bánh nướng, nói gì tới chỗ của Triệu Hạo còn là vùng ngoại thành, giá đất rẻ.
Sau khi tới bến, Triệu Hạo trông thấy những chiếc xe đẩy bán đồ ăn ở ven đường, có sandwich, hotdog, hamburger, cơm phần, rất giống những sạp hàng bánh bánh kẹp và bánh crepe kiểu Trung ở gần nhà ga ở kiếp trước.
Đủ loại mùi hương trộn lẫn vào với nhau, chui vào mũi Triệu Hạo, dằn vặn chiếc dạ dày lép kẹp của hắn.
Mua!
Triệu Hạo lục tất cả các túi trên người, tìm ra được bốn mươi đô! Quá đủ!
Hắn ăn hết lượng thức ăn của ba người, thực sự quá đói, hắn vừa đi vừa ăn, một cặp hotdog và một chiếc hamburger to mới đủ lót dạ cho hắn.
Không biết có phải do thể chất được tăng cường hay không mà sức ăn của hắn tăng rõ rệt.
Hắn đi bộ thêm mười mấy phút nữa thì về tới khu mình ở, từ xa, hắn đã trông thấy nóc nhà của mình.