Cuộc Sống Của Pháo Hôi Hàng Ngày

Chương 2.1: Trộm trốn đi, về nhà gặp được kế đệ đang dùng đồ chơi tự an ủi (H)

Tống Thần Sơ chính mình động nửa ngày thể lực dần dần theo không kịp, nhưng tao huyệt vẫn ngứa ngáy làm người khó chịu, hai tay của Tống Thần Sơ chống trên ngực Hàn Trường Phong, khoé mắt đỏ ửng nhìn hắn.

“Đồ xấu xí, ngươi cũng động một chút.”

Ngươi mới là đồ xấu xí, không đúng, ta giống như là xấu thật, đột nhiên biến thành bị hủy dung mặt làm Hàn Trường Phong trong lòng khổ mà không thể nói.

Nhưng giờ phút này Hàn Trường Phong cũng ở vào nửa vời kɧoáı ©ảʍ, hắn thật cẩn thận nắm lấy mông của Tống Thần Sơ, một chút một chút thao lên.

“Ưm a a……ah..a…… Thật thoải mái…… a…… Lại dùng lực chút… a……”

Giọng nói của Tống Thần Sơ có chút khàn khàn, xứng với hắn thấm nhuận âm sắc, dễ nghe làm nhân tâm ngứa ngáy.

“Ah…!”

Hàn Trường Phong đột nhiên xoay người, đem Tống Thần Sơ đè ở dưới thân, Tống Thần Sơ không kịp phòng ngừa, hai mắt hơi hơi mở to, Hàn Trường Phong không cho Tống Thần Sơ quá nhiều thời gian để thích ứng, lập tức mạnh mẽ thao vào.

“A a ha a……thật sâu…a……”

Cùng lực đạo của Hàn Trường Phong so sánh, động tác vừa nãy của Tống Thần Sơ quả thực chính là sức lực của trẻ con, hắn nắm lấy bả vai của Hàn Trường Phong, ánh mắt tan rã, da^ʍ huyệt hồng nộn bị thao đến đỏ bừng, dính đầy màu trắng bọt biển.

“Ah a… đi ra…… ưm……”

Tống Thần Sơ bị thao đến cao trào, côn ŧᏂịŧ nhỏ bắn ra nùng tinh, làm bẩn bụng của hai người, Hàn Trường Phong kêu lên một tiếng, bị mυ'ŧ chặt đến chịu không nổi, phụt phụt bắn vào trong da^ʍ huyệt của Tống Thần Sơ.

“Thật nóng…ah……”

Tống Thần Sơ bị thao đến mất hết sức lực, ôm lấy cánh tay của Hàn Trường Phong tiếp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng, trên mặt lộ ra một tia thoả mãn, xem đến Hàn Trường Phong tâm động, ừm, còn khá xinh đẹp.

Dưới thân hai người là một mảnh hỗn độn, nhưng mới làm một lần hiển nhiên không thể giảm bớt dược tính trong người Tống Thần Sơ, chẳng được bao lâu, Tống Thần Sơ liền khóc thút thít dính lên Hàn Trường Phong.

Hai người vẫn làm đến gần rạng sáng, trong phòng khí vị nồng đến không thể lại nồng thêm, mà trên giường thậm chí còn có cả sô pha…… Nơi nơi đều là bọn họ lưu lại dấu vết.

Tống Thần Sơ bị thao mệt nằm trong lòng ngực Hàn Trường Phong, Hàn Trường Phong thật cẩn thận đem hắn phóng tới trên giường, chậm rãi rút ra côn ŧᏂịŧ của bản thân, Tống Thần Sơ đang ngủ say nức nở một tiếng, theo bản năng dang rộng hai chân, một bộ chờ bị xâm phạm bộ dáng.

Hàn Trường Phong nhìn vậy yết hầu lên xuống, thiếu chút nữa lại lần nữa cứng lên, nhưng nhìn tao huyệt sưng đỏ bất kham của Tống Thần Sơ, trong lòng biết hắn chịu không được quá nhiều lần nữa.

Trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ bị rút ra, giống nút bình champagne bị mở ra, phát ra “Ba” một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được bắn vào trong cơ thể giống như rượu phun trào mà ra, làm bẩn khăn trải giường dưới thân.

Hàn Trường Phong chột dạ kéo lấy một bên chăn giúp Tống Thần Sơ che lại, mặc vào quần áo lén lút chạy đi, chút nào không biết cách ngày tỉnh lại Tống Thần Sơ sắc mặt xanh mét, thấy không có một bóng người trong phòng liền chửi ầm lên.

Trên đường về nhà Hàn Trường Phong đầu óc cũng là một mảnh hồ nhão, nguyên tưởng rằng chính mình là cái thẳng nam, nhưng hôm nay thao huyệt hành động trực tiếp bôm bốp vả vào mặt hắn.

Chẳng lẽ ta là cái gay kín, Hàn Trường Phong rùng mình như ve sầu mùa đông, cưỡng bách chính mình dời đi lực chú ý, này vừa chuyển liền chuyển tới Tống Thần Sơ tao huyệt, nghĩ cái kia nho nhỏ cúc huyệt không ngừng hút chính mình, Hàn Trường Phong lặng lẽ nhấc chân lên bắt chéo.

“Khách nhân tới nơi rồi.”

Hàn Trường Phong đưa một tờ tiền lớn liền rời đi, tài xế ở trong xe lau một đầu mồ hôi lạnh, hắn tính tình ngoan ngoãn, hơn nửa đêm lại gặp phải Hàn Trường Phong, hắn còn tưởng rằng gặp phải quỷ, này mặt cũng quá xấu rồi.

Hoàn toàn không biết mặt của bản thân có lực sát thương lớn như vậy, đi theo ký ức về tới phòng, trực tiếp bị khuôn mặt trong gương của bản thân dọa sợ tới mức chết khϊếp.