Hàn Trường Phong cảm giác được Tống Thần Sơ nói hắn là đồ xấu xí đều là mắng nhẹ, này thật sự rất xấu, làn da trên mặt như là bị ăn mòn giống nhau nhăn dúm dó dính ở bên nhau, trừ bỏ có thể phân rõ vị trí ngũ quan, căn bản không thể nhìn ra nguyên bản trông như thế nào.
Thật là khó xử cho Tống Thần Sơ, nhìn gương mặt này còn có thể làʍ t̠ìиɦ được.
Nguyên chủ và hắn cùng tên, Tống Thần Sơ là vai chính thụ của tiểu thế giới này, là idol đang hồng, hắn đối tượng là tổng tài của Nguyệt Tinh Giải Trí Mạnh Xuyên Khung.
Mà hắn là fan não tàn của Tống Thần Sơ, là thứ tồn tại bị cả quyển sách bị phỉ nhổ, Hàn Trường Phong là đi theo tái giá mẫu thân đi vào Phùng gia, thân là đứa con chỉ biết kéo chân sau sao có thể được coi trọng, dần dà liền mẫu thân của hắn cũng có thói quen bỏ qua hắn.
Áp lực lâu dài làm nguyên chủ lúc gặp được Tống Thần Sơ đang biểu diễn không thể tự kiềm chế được mà yêu người kia, cùng cái khác fan não tàn không giống, hắn muốn chiếm hữu Tống Thần Sơ, hơn nữa trả giá bằng mọi hành động, vết thương trên mặt chính là vì chuyện này mà ngoài ý muốn lưu lại.
Nguyên bản đêm nay chính là hắn hạ dược chọc giận Tống Thần Sơ, ngày hôm sau trực tiếp bị biếm thành pháo hôi, Tống Thần Sơ cũng không phải là tiểu minh tinh không có bối cảnh, hắn là tiểu thiếu gia nhỏ nhất của Tống gia, tiến vào giới giải trí cũng là do có hứng thú với diễn xuất, dọc theo đường đi đều có đại lão ở sau lưng hộ giá hộ tống, lần đầu tiên bị té nhào thế mà lại ở trong tay nguyên chủ.
Hàn Trường Phong thở dài, cảm thấy trên cổ lành lạnh, chỉ hy vọng đồ bỏ đi hệ thống cấp quang hoàn có chút tác dụng, bằng không không đợi hắn kịp hành động, đã trực tiếp liền phải đi lãnh cơm hộp.
‘ ọc ọc ọc ~’
Thật đói, Hàn Trường Phong sờ sờ bụng, từ chạng vạng vẫn luôn làm đến rạng sáng, thể lực tiêu hao rất lớn, Hàn Trường Phong nhịn không được đi xuống lầu mở tủ lạnh nhìn xem còn có cái gì ăn được không.
Thật may còn có túi bánh mì nướng, đói đỏ mắt Hàn Trường Phong ăn một lúc đã đem bánh mì ăn sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn không ít.
Một lần nữa trở lại lầu hai, lần này Hàn Trường Phong có thừa tâm tư đi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, này vừa đánh giá, Hàn Trường Phong liền đυ.ng phải không được đồ vật.
“Ah..…ha a…. a……”
Địa phương cùng phòng của Hàn Trường Phong cách hai cánh cửa, cánh cửa kia từ trong khe hở lộ ra một tia ánh sáng mỏng manh, không chỉ như thế, Hàn Trường Phong còn nghe được tiếng rêи ɾỉ từ bên trong truyền ra.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi, Hàn Trường Phong lặng lẽ đi qua, xuyên qua cánh cửa chưa được khép kín hắn nhìn thấy một cái mông trắng nõn, mà ở giữa cái mông đó, còn cắm một cây đồ chơi thô đen. “Ư ha a…… ah a a a thật sướиɠ…… Ha a a a……”
Phùng Lãng Tinh ở trên giường vểnh mông, cảm nhận đồ chơi trong cơ thể chuyển động, trong miệng không ngừng phát ra da^ʍ kêu.
Phùng Lãng Tinh là tiểu hài tử ngoan ngoãn trong miệng mọi người, không ai biết bề ngoài ngoan ngoãn của hắn bên trong lại cất giấu nội tâm dâʍ đãиɠ thế nào, hắn khát vọng tao huyệt của bản thân bị côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng xỏ xuyên qua, nhưng bị quản chế với bởi nhân thiết của mình, Phùng Lãng Tinh căn bản không có biện pháp đi ra ngoài tìm kiếm pháo hữu.
Đơn giản còn có này đó món đồ chơi làm bạn với hắn, mặt của Phùng Lãng Tinh dán vào đệm giường, khuôn mặt nhỏ với vẻ mặt ngoan ngoãn ở bên trên cọ cọ, mông như tuyết trắng lại run rẩy đến càng lợi hại, làm cho cây đồ chơi kia đi vào địa phương càng sâu, Phùng Lãng Tinh loát côn ŧᏂịŧ nhỏ chính mình, trong miệng kêu càng thêm dâʍ đãиɠ.
“Hư a a a…… Lại nhanh lên a a a a……”
Thật thoải mái, Phùng Lãng Tinh đong đưa mông nhỏ, cảm nhận được dưới thân truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ.
Đúng rồi, vì hôm nay chỉ có một mình hắn ở nhà cho nên không đóng cửa cho kỹ, để ngừa vạn nhất vẫn là đóng lại đi, Phùng Lãng Tinh mê mang xoay người, một lát sau liền nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố vạn phần.
“A!!!”
..
.
Cầu đề cử ạ (ʃƪ^3^)