Cuộc Sống Của Pháo Hôi Hàng Ngày

Chương 1.2: Xuyên thành bị hủy dung pháo hôi, bị vai chính thụ mông Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи

Hàn Trường Phong có chút hoảng sợ nhìn Tống Thần Sơ, thêm với sự xấu xí trên mặt hắn, thoạt nhìn càng làm cay hai mắt người nhìn.

“Ồ, thế này không phải như ý muốn của ngươi sao?, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?.”

Tống Thần Sơ châm chọc mỉa mai Hàn Trường Phong, sau đó đem Hàn Trường Phong đè trên mặt đất, cũng không biết giờ phút này hắn lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.

Hàn Trường Phong trơ mắt nhìn quần của mình bị lột ra, một bàn tay thon dài nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, cảm giác hơi lạnh từ cán truyền đến.

Thật lớn, Tống Thần Sơ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cái tên xấu xí này lại có một cái dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy, Tống Thần Sơ khóe miệng nhếch lên, cảm giác yết hầu có chút khô khốc.

“A……”

Hàn Trường Phong kêu rên một tiếng, nhìn qυყ đầυ biến mất ở trong miệng Tống Thần Sơ, khoang miệng ướŧ áŧ gắt gao bao lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi ướt mềm bên trong không ngừng liếʍ láp.

Thật sướиɠ, da đầu Hàn Trường Phong

đều muốn nổ tung, côn ŧᏂịŧ xưng lớn, nhịn không được động động eo.

“oẹ.”

Tống Thần Sơ đột nhiên bị đâm sâu vào không kịp phản ứng, theo bản năng oẹ ra tiếng, thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc Hàn Trường Phong một cái, thấy đem người làm đau, Hàn Trường Phong sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên.

Bị Hàn Trường Phong một cử động làm loạn, Tống Thần Sơ cũng không có ý định muốn liếʍ tiếp, đứng dậy cởi ra quần của chính mình.

“Chờ một chút đã.”

Hàn Trường Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, tư thế này nhìn thấy thế nào cũng là chính mình bị thượng được không, còn nữa, hắn thật sự còn chưa có kịp chuẩn bị tinh thần làʍ t̠ìиɦ cùng nam nhân a!!!

“Lắm lời.”

Tống Thần Sơ nhìn hắn liếc mắt một cái, đem Hàn Trường Phong đang giãy dụa một lần nữa đè xuống, hai chân thon dài tách ra ngồi trên người Hàn Trường Phong, Tống Thần Sơ nắm lấy côn ŧᏂịŧ của Hàn Trường Phong, nhắm ngay hậu huyệt của bản thân, trực tiếp ngồi xuống.

“Ah……thật trướng.. a……”

Xử nam hậu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào, khoé mắt Tống Thần Sơ nhiễm một chút đỏ ửng, một giọt nước mắt từ hốc mắt của hắn rơi xuống, không biết là bởi vì đau hay là vì sướиɠ.

Hàn Trường Phong cũng không chịu nổi, hắn làm xử nam lâu như vậy, vào lúc này mất đi vậy mà còn là hiến cho mông của nam nhân, Tống Thần Sơ da^ʍ huyệt lại nóng lại chặt, không ngừng ra nước thì thôi, còn không ngừng hút lấy hắn.

“Ha a a…… ah.. a…… ha a……”

Tống Thần Sơ thích ứng trong chốc lát, dược tính lại một lần nữa bò lên phía trên, mông nhỏ liền ở trên người Hàn Trường Phong động một chút, không dễ chịu sẽ tự động lên xuống, tự nhiên đem Hàn Trường Phong làm như một cây gậy để tự an ủi.

“Ngươi mυ'ŧ ta thật chặt.”

Hàn Trường Phong hô hấp dồn dập, nhìn côn ŧᏂịŧ lớn của chính mình không ngừng biến mất ở trong mông Tống Thần Sơ, tiểu dươиɠ ѵậŧ trước người Tống Thần Sơ lộ ra màu hồng phấn, giờ phút này không ngừng ở trên dưới đong đưa.

“Câm miệng ha a a…… Ai cho ngươi nói chuyện……ah a……”

Tiểu huyệt của Tống Thần Sơ cắn thực sự rất lợi hại, kɧoáı ©ảʍ không ngừng dũng mãnh lan ra toàn thân, làm hắn căn bản không dừng được động tác của chính mình, mỗi lần đều là ngồi xuống thật mạnh, đem côn ŧᏂịŧ của Hàn Trường Phong cùng cả cây nuốt vào tiểu huyệt của chính mình.

Dươиɠ ѵậŧ của Hàn Trường Phong thật sự rất lớn, vừa thô vừa dài, chỗ sâu nhất của Tống Thần Sơ đều được chăm sóc, sướиɠ đến hắn không biết trời trăng gì.

Hàn Trường Phong ủy khuất ngậm miệng lại, nhìn Tống Thần Sơ dùng tiểu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn, rõ ràng là hắn đang làm người ta, như thế nào lại có loại cảm giác như bản thân đang bị cưỡиɠ ɠiαи vậy?.

Cầu đề cử

Cầu đề cử

Cầu đề cử

(Điều quan trọng phải nói ba lần) *⁠・⁠゜゚⁠(⁠^⁠O⁠^⁠)⁠↝