Cuộc Sống Sau Khi Có Hệ Thống Thôi Miên

Chương 5: Đạt được mục đích

Ngón tay thon dài của cô cong lại, nhẹ gõ vài cái lên cánh cửa văn phòng, từ bên trong liền truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp từ tính: "Vào đi."

Trước mặt Ôn Lập Sóc bày biện không ít tài liệu văn kiện, một tay anh cầm bút chăm chú viết gì đó trên giấy, sau khi nhận thấy có người từ bên ngoài bước vào, anh ngẩng đầu nhìn lên, đập vào trong mắt anh là hình dáng của một cô gái xa lạ có vẻ ngoài xinh đẹp, Ôn Lập Sóc hơi nhíu lại chân mày hơi: "Cô là ai?"

Đôi mắt Ương Kính Liễm gắt gao nhìn chằm chằm đối diện với ánh mắt đang mang theo chút bực bội của Ôn Lập Sóc, trái tim trong l*иg ngực cô càng đập càng nhanh, bên tai văng vẳng như có thể nghe được nhịp đập thình thịch liên hồi của trái tim mình. Tâm trạng của cô hiện tại đang hồi hộp lo lắng gấp mấy lần so với lúc nãy khi tiến hành thôi miên cấp trên nữa, cũng không phải là bởi vì sợ hãi, mà là do niềm hưng phấn rạo rực trong lòng.

Ôn Lập Sóc nhìn thấy cô gái trước mặt vẫn không nói lời nào, đang muốn bảo cô đi ra ngoài thì đột nhiên trong đầu chợt có gì đó lóe qua, linh hồn như từ trong thân thể của mình bị kéo tuột ra ngoài, đôi mắt không còn nhìn thấy rõ đồ vật. Gương mặt Ương Kính Liễm lộ ra một nụ cười mỉm vì đạt được ý đồ, từ trên cao nhìn xuống thoải mái đánh giá người đàn ông phong độ đang ngồi ở trên ghế da trước mặt mình.

Trên người anh là chiếc áo vest khoác ngoài màu đen được ủi thẳng thớm ngay ngắn, bên trong là áo sơmi lịch lãm được cài hoàn chỉnh kể cả nút cao nhất ngay phần cổ áo, lớp vải áo bị nút áo kiềm chế ôm sát người anh loáng thoáng biểu lộ ra cơ ngực săn chắc cứng rắn của đàn ông, chiếc cà vạt màu đen thể hiện sự nghiêm túc đứng đắn được thắt một cách gọn gàng, kèm với đó là một cái kẹp cà vạt tinh xảo màu vàng óng anh. Hưm, thật phong độ quá, Ương Kính Liễm như muốn huýt sáo một tiếng tỏ vẻ khen ngợi. Cô bước nhanh hướng tới gần người Cố Lập Sóc, nhanh tay định cởi bỏ chiếc áo vest khoác ngoài có vẻ vướng víu kia, thế nhưng đến cuối cùng cô lại không có cởi nó ra, cô nghĩ là đợi lát nữa làm anh ta tự mình cởi bỏ quần áo sẽ càng phấn khích và có tình thú hơn.

Ngón tay thon dài của Ương Kính Liễm nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào hai điểm nhỏ đang nhô lên trước ngực anh, cách lớp áo sơmi ấn vài cái, đầṳ ѵú nho nhỏ mềm mại bị đè xuống rồi nhanh chóng đàn hồi lại như cũ khi cô nhấc đầu ngón tay ra, xem ra độ co giãn mười phần đó, Ương Kính Liễm nâng nhẹ gương mặt có chút ngẩn ngơ mất hồn của Ôn Lập Sóc lên, giọng nói chậm rãi: "Em là Ương Kính Liễm, là người anh vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh si mê hết thảy mọi thứ ở em, trong mắt anh bất kỳ ai cũng đều thua em, không bằng em. Anh chỉ cần vừa nhìn thấy em thì lập tức côn ŧᏂịŧ lớn dưới thân sẽ phình to cứng rắn lên, hơn nữa ham muốn được cùng em làʍ t̠ìиɦ vô cùng lớn. Sau khi tỉnh táo lại anh sẽ quên đi chuyện thôi miên vừa diễn ra, nhưng vẫn sẽ nhớ kỹ từng lời em vừa nói ra. Hiện tại, anh có thể tỉnh lại."

Vừa dứt lời, đôi mắt Ôn Lập Sóc lập tức bắt đầu khôi phục thần thái, anh nhìn về phía Ương Kính Liễm ánh mắt không còn là vẻ mất kiên nhẫn bực bội, mà thay vào đó là tràn ngập tình yêu cuồng nhiệt và nét si mê dâng đầy. Ôn Lập Sóc phát hiện mặt mình đang bị Ương Kính Liễm nâng lên nhưng cũng không thấy buồn bực hay nghi ngờ gì. Ngược lại, nét mặt anh biểu hiện lên ý vui mừng mà duỗi tay ôm sát vòng eo thon gọn của cô gái trước mắt, cánh tay săn chắc nhanh chóng kéo thân hình cô sát vào trong l*иg ngực dày rộng của mình.