"Bảo bảo, anh rất nhớ em." Ôn Lập Sóc ngửi được Liễm mùi hương ở trên người của Ương Kính, côn ŧᏂịŧ dưới háng có xu thế thức tỉnh, tay của anh nhéo nhéo vòng eo mềm mại mảnh khảnh, không an phận mà đi xuống đi sờ cái mông của cô.
Ương Kính Liễm cười đánh bay tay của anh, ra vẻ bất mãn: "Hừ, vừa lên tới liền nghĩ cùng em làm loại chuyện này, anh xem em là cái gì vậy?"
Ôn Lập Sóc sợ cô sinh khí, chạy nhanh thu lại tay đang tác loạn, ăn nói khép nép mà đi dỗ cô: "Bảo bảo, em đương nhiên là bảo bảo của anh, anh chỉ là quá thích em, vừa thấy đến em là côn ŧᏂịŧ của anh liền sẽ không biết cố gắng mà ngạnh lên, em đừng giận anh."
Cô duỗi tay ở dưới háng của Ôn Lập Sóc xoa nhẹ một phen, nghe được thanh âm của Ôn Lập Sóc hít hà một hơi sau đó vừa lòng mà đem lấy tay về: "Muốn em tha thứ cho anh cũng có thể, vậy anh loát côn ŧᏂịŧ cho em xem."
Ôn Lập Sóc nghe vậy, cười một tiếng, thanh âm của anh giống như là đàn cello trầm thấp dễ nghe, nghe thấy thế tiểu huyệt của Ương Kính Liễm hơi hơi ướŧ áŧ: "Bảo bảo, muốn nhìn anh loát côn ŧᏂịŧ? Được, thỏa mãn em."
Ngón tay thon dài như ngọc nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, rút đi quần tây, hạ bộ dưới qυầи ɭóŧ căng phồng lên, anh đem côn ŧᏂịŧ đã thức tỉnh hồi lâu phóng xuất ra tới, da gân bị kéo xuống trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ lập tức bắn ra, phần đầu đánh vào trên bụng nhỏ của anh, côn ŧᏂịŧ vừa thô lại vừa dài, trước nửa bộ phận hơi hơi nhếch lên, Ương Kính Liễm cũng không dám tưởng tượng đem nó ăn vào tiểu huyệt thì cảm giác sẽ mỹ diệu cỡ nào.
Ngón tay của anh trắng nõn, cốt nhục rõ ràng, làn da hạ lộ ra gân nhàn nhạt, vừa thấy chính là một đôi tay đẹp để đàn dương cầm, Ương Kính Liễm trước kia gặp qua đôi tay này, nó luôn là chấp bút vung lên ở giấy trắng mực đen ký tên xuống trên hợp đồng ký, đạt thành giao dịch có giá trị cao.
Cùng với bàn tay đó mà giờ phút này lại nắm côn ŧᏂịŧ dữ tợn, khe hở ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, đem côn ŧᏂịŧ bôi đến bóng loáng. Nhìn thấy thế Ương Kính Liễm hận không thể lập tức phác gục anh, ăn luôn côn ŧᏂịŧ của anh để cho tiểu huyệt của chính mình ngăn ngứa, nhưng lại luyến tiếc hưởng phúc mỹ nam thủ da^ʍ.
Ôn Lập Sóc thấy cô xem đến mê mẩn, trong lòng một trận thỏa mãn, kiêu ngạo với cô có thể thích côn ŧᏂịŧ của chính mình, đắc ý mà đem eo bụng hướng về phía trước, để cho cô có thể xem đến càng rõ ràng: "A... Bảo bảo, em nhìn anh như vậy, anh thật là sướиɠ..."