Cuộc Sống Sau Khi Có Hệ Thống Thôi Miên

Chương 4: Nên tìm ai chơi đùa đây?

“Sau khi ông tỉnh lại sẽ không còn nhớ chuyện bị thôi miên lẫn những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, tuy nhiên sâu trong tiềm thức sẽ luôn nhớ kỹ mệnh lệnh tôi vừa nói ra, hơn nữa còn phải chấp hành một cách nghiêm khắc và triệt để, thời điểm tôi nói tỉnh lại thì ông mới có thể trở lại bình thường.”

Tạm dừng một chút, Ương Kính Liễm ổn định tinh thần, chậm rãi nói: “Được rồi, ông tỉnh lại đi.”

Ngay lập tức, vẻ mặt cấp trên vừa rồi còn mơ màng liền trở lại bình thường, ông ta nhìn thấy cô trước mặt thì nhăn mày lại quát: “Cô còn đứng ở nơi này làm gì, mau trở về viết bản kế hoạch...” Tiếp theo, ông ta giống như nghĩ tới cái gì đó mà nhanh chóng ngừng lại lời chưa nói xong, xua tay nói với cô: “Thôi, bản kế hoạch ban đầu cô đã viết cứ giao tài liệu kia lại đây là được rồi, cô quay về làm việc tiếp đi.”

Ương Kính Liễm cố gắng kìm nén khóe miệng muốn giơ lên, nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết đối với ông ta, tiếp đó xoay người rời khỏi văn phòng.

Hệ thống 951 dùng âm thanh đắc ý dò hỏi ở trong đầu cô: “Thế nào ký chủ đại nhân, có phải cảm giác vô cùng sảng khoái hay không hả ~”

Nào chỉ là sảng khoái thôi đâu... Nếu không phải đang ở trong công ty nơi luôn có kẻ đến người đi, cô đều nghĩ đến chuyện cất tiếng cười to vì phấn khích đó.

Có tính năng thôi miên từ hệ thống 951, như vậy thế giới này không phải biến thành công viên tùy ý cô muốn dạo chơi đùa giỡn ra sao cũng được à. Những chuyện mà vốn dĩ cô chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, dưới sự trợ giúp của hệ thống 951, toàn bộ đều có thể hóa thành hiện thực rồi.

Ui da, trước tiên nên tìm ai chơi đùa là tốt nhất đây?

Đột nhiên từ phía sau vang lên những âm thanh ồn ào nhốn nháo, hồ nước phẳng lặng đầu mùa hè như bị một viên đá nhỏ rơi xuống làm cho mặt hồ nổi lên tầng tầng vòng nước gợn sóng tỏa ra.

Một đám người lướt ngang qua người Ương Kính Liễm mà vội vàng chạy về phía trước, Ương Kính Liễm chỉ nghe loáng thoáng từ trong mấy lời nói chuyện của bọn họ có tên “Ôn Lập Sóc” xuất hiện.

Đúng vậy, đó là tên của cậu con trai lớn nhà họ Ôn, là ông chủ lớn của công ty mà Ương Kính Liễm đang làm, rất nhanh thôi Ôn Lập Sóc sẽ tới nơi này.

Ương Kính Liễm hơi nheo hai mắt lại, đầu lưỡi vươn ra liếʍ lên khóe miệng một chút.

Ương Kính Liễm bình tĩnh đi đến phòng trà nước, pha cho mình một ly cà phê để từ từ uống, Ôn Lập Sóc mới vừa trở về sau khi đi ra ngoài khẳng định còn có rất nhiều công việc chờ anh xử lý. Cô nhấp một ngụm cà phê thơm lừng ngọt dịu, chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng một đường chảy xuống tới dạ dày, giảm bớt cảm giác nóng bức và khô nóng do mùa hè mang lại. Cô cũng không cần gấp gáp vội vã gì, chẳng lẽ anh ta còn có thể trốn mất sao?

Ương Kính Liễm quay về chỗ bàn làm việc của mình lại ngồi chờ một lát, sau khi trên góc phải phía dưới màn hình máy tính hiển thị thời gian đã qua nửa tiếng, cô đứng lên vỗ nhẹ lên quần áo không tồn tại chút bụi nào, tiếp đó lập tức di chuyển tới chỗ thang máy.

Dọc theo đường đi cô đã thôi miên không ít người, Ương Kính Liễm thật thuận lợi mà đi tới văn phòng của Ôn Lập Sóc, văn phòng của anh không giống như những chỗ khác là dùng loại kính pha lê trong suốt ngăn lại, mà là loại vách gỗ kín đáo, đề cao sự riêng tư bảo mật, tính ra điểm này đúng là thuận tiện để đợi lát nữa cô có thể vào trong để làm chuyện xấu.