Cuộc Sống Sau Khi Có Hệ Thống Thôi Miên

Chương 2: Tính năng mới

Âm thanh kia vang lên vô cùng rõ ràng, giống như có thứ gì đó đang ở trong đầu cô phát ra tiếng động vậy, thậm chí nó còn biết được suy nghĩ của cô là cái gì nữa!

Ương Kính Liễm không thể kìm nén kích động mà đứng thẳng người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phảng phất như từ trước đến nay, cô chưa từng thấy qua máy tính vậy. Động tác của cô gây ra tiếng động không nhỏ, các đồng nghiệp ở chung quanh đang tập trung vùi đầu vào công việc cũng nhịn không được bị thu hút sự chú ý mà sôi nổi ngẩng đầu lên hướng mắt về phía vị trí của cô. Người đồng nghiệp tên tiểu Trần ngồi ở đối diện bàn làm việc của Ương Kính Liễm cũng ngẩng đầu lên, cô ấy giơ tay đẩy gọng kính thật dày trên mặt mình, hỏi: “Tiểu Ương, cô làm sao vậy?”

Nghe câu hỏi, tầm mắt Ương Kính Liễm di chuyển hướng về cô ấy, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười có phần xấu hổ, thân hình hạ xuống, chiếc ghế dựa vừa bị mình đẩy lui về phía sau, cô kéo nó về một lần nữa đặt ở đúng vị trí, tiếp đó chậm rãi ngồi xuống, trả lời người đối diện: “À, không, không có việc gì, chỉ là do vừa rồi có lẽ tôi nhầm mới tưởng rằng nhìn thấy con gián.”

Sau khi ngồi lại vị trí một lần nữa, Ương Kính Liễm hít sâu một hơi, trên màn hình máy tính trước mặt, con trỏ chuột chớp nháy tại chỗ, giống như đang nhắc nhở cô còn mấy chữ chưa gõ xong. Ương Kính Liễm cảm thấy phiền chán mà vuốt vuốt mái tóc mình.

“Đinh --- kiểm tra đo lường được giá trị cảm xúc của ký chỉ có sự dao động rất lớn, Ngài là gặp phải chuyện khó khăn gì sao? Hệ thống tìиɧ ɖu͙© nhất định sẽ hết sức trung thành, luôn sẵn sàng vì Ngài phục vụ nha.”

Ương Kính Liễm âm thầm hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, không thèm quan tâm đến mấy lời kia, chẳng lẽ nó còn có thể giúp cô viết lại bản kế hoạch chưa được hoàn thành này à?

“Hệ thống tìиɧ ɖu͙© đúng là không có biện pháp giúp Ngài hoàn thành công tác...” Lời vừa nói ra bỗng nhiên giọng điệu của nó lại xoay chuyển, giống như vô cùng hào hứng mà dâng trào lên niềm tự hào to lớn kể ra sự việc làm nó thấy đáng giá nhất: “Nhưng hệ thống tìиɧ ɖu͙© có thể trợ giúp ký chủ đại nhân đây thu hoạch được cơ hội để hoàn thành công việc của mình đó nha!”

Ương Kính Liễm nghe nó nói liền bị gợi lên lòng tò mò, cô đặt xuống ly nước cầm trong tay đang chuẩn bị uống, hỏi nó: “Mi làm như thế nào để giúp ta?”

Âm thanh của nó càng thêm kiên định vững vàng, có thể tưởng tượng được nó như đang bộc lộ ra tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ: “Hệ thống tìиɧ ɖu͙© hiện nay đã được hỗ trợ tính năng thôi miên, sau khi tiến hành thôi miên người khác thì họ sẽ làm theo toàn bộ lời nói và mệnh lệnh mà ký chủ đại nhân đưa ra không cần thêm bất cứ điều kiện gì!”

Hai mắt Ương Kính Liễm trừng lớn, sao, thôi miên hả...? Là giống với cái mà cô đang nghĩ đến trong đầu có phải hay không? Là cái loại này giả thiết thu hút hấp dẫn mọi người mà chỉ có thể xuất hiện ở trong mấy quyển truyện tranh màu vàng đầy thịt sắc tình, ấy thế mà bây giờ cô lại có cơ hội trải nghiệm trên chính thân thể mình à?!

“Không sai, chính là giống như ký chủ đại nhân đang tưởng tượng đến đó nha ~”Giọng điệu của hệ thống số hiệu 951 tỏ vẻ thật vui sướиɠ, âm thanh máy móc mang lên vài phần dao động vang lên: “Chỉ cần ký chủ đại nhân nhìn chằm chằm vào mắt đối phương ba giây thì lập tức có thể thành công thôi miên người đối diện!”

Ồ, nghe qua quả thật khiến người ta hứng thú nha, thế nhưng Ương Kính Liễm cẩn thận suy nghĩ lại, cô là người chưa bao giờ tin tưởng vào chuyện có cái bánh ngon khi không từ trên bầu trời rớt xuống cho mình cả. Nghe tới hệ thống toàn đề cập đến những thứ vô cùng tốt đẹp có lợi với mình, nhưng nói không chừng bên trong đó lại ẩn giấu những hậu quả mà cô có lẽ không thể trả nổi.