Cuộc Sống Sau Khi Có Hệ Thống Thôi Miên

Chương 1: Trói định hệ thống

Trên đường cái rộng lớn tấp nập xe cộ chạy tới chạy lui, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống nóc xe bằng kim loại, phản xạ ra từng tia sáng chói mắt nóng bức, mấy chiếc lá bên đường như bị thiêu đốt mà héo rũ xuống. Ương Tĩnh Liễm lại một lần nữa bị cấp trên ác ý bác bỏ kế hoạch mà cô cực khổ làm ra, trong tay cô ôm lấy tập tài liệu vừa bị vứt đi, mấy tờ giấy kẹp trong bìa folder bằng nhựa plastic vốn nhẹ bẫng như không, nay ở trong tay cô lại tựa như có trọng lượng nặng nề vô cùng, cô hướng ánh mắt xuyên qua cửa sổ bằng kính trong suốt bên hành lang, hướng ánh nhìn ngó ra đường phố bên ngoài hiện tại đã thật vắng vẻ, thưa thớt không còn lại bao nhiêu người bởi thời tiết oi bức.

Bên ngoài vẫn còn rất nóng nha... Có nên đi uống một ly cà phê để bình ổn lại tâm trạng một chút hay không?

Trong đầu, Ương Kính Liễm bỗng chốc toát ra một cái ý nghĩ như vậy, nhưng khi nhớ đến số dư tài khoản ngân hàng ít ỏi trong thẻ, đang tràn ngập nguy cơ trở nên trống rỗng thì bàn tay mới vừa buông lỏng tập tài liệu lại siết chặt lại.

Vẫn là thôi đi.....

Cô thở dài một hơi, đi đến chỗ bàn làm việc của mình ngồi xuống, màn hình máy tính đang hiện lên hình ảnh của nhân vật hoạt hình đáng yêu mà cô yêu thích nhất, màu sắc ấm áp nhu hòa vốn có thể làm cho trong lòng nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng vào lúc này, khi cô nhìn thấy màn hình máy tính lại chỉ cảm thấy được hai bên huyệt Thái Dương của mình nhói đau, gân xanh nảy lên thình thịch khó chịu.

Tâm trạng không có hứng thú gì, vẻ mặt uể oải mở ra tập tài liệu trong tay, trên mặt giấy trắng rậm rạp những nét chữ màu đen dày đặc, cô phải thức suốt mấy đêm mới làm được bản kế hoạch này, tuy nhiên khi qua nhận xét của cấp trên lại biến thành những thông tin rác rưởi, không đáng giá gì. Nét mực màu đen trên giấy như chiếc lưỡi phóng ra cuộn chặt lấy người cô, siết chặt đến nổi cô khó có thể hô hấp bình thường.

Cái đồ đàn ông bụng bia đáng chết! Tròng trắng trong mắt cô đều do thiếu ngủ đến giăng đầy tơ máu!

Ương Kính Liễm cắn lấy thịt non bên má trong khoang miệng như đang cố kìm nén, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ở trong lòng hung hăng mắng nhiếc, chửi rủa cái tên cấp trên không ngừng, nguyền rủa anh ta bị sét đánh, bầm thây vạn mảnh.

“Đinh --- hệ thống tìиɧ ɖu͙© số hiệu 951 đang tiến hành trói định với ký chủ, sau đó mời ---”

Cô hít một hơi thật mạnh, bỗng quay qua hai bên nhìn xem, nhưng tất cả đồng nghiệp ở chung quanh đều đang bận rộn vùi đầu làm việc của mình, đừng nói là có người muốn trêu đùa cô, bởi vì trong phạm vi một mét tính từ bàn làm việc của cô không có người nào cả!

Chẳng lẽ là do cô thức đêm quá mức dẫn đến đầu óc tinh thần xuất hiện ảo giác sao? Ương Kính Liễm vỗ vỗ lên gương mặt mình, chống khuỷu tay lên trên bàn, đỡ đầu mình nâng lên.

Hử, âm thanh kia không xuất hiện nữa, ừm, xem ra đúng thật là ảo giác của cô thôi.

Ương Kính Liễm cười khổ một tiếng, bàn tay đặt lên trên bàn phím bắt đầu làm công việc của mình.

“Đinh --- trói định ký chủ thành công, hệ thống tìиɧ ɖu͙© số hiệu 951 sẽ hết sức trung thành vì Ngài phục vụ ---”

Bàn tay run rẩy trên bàn phím khiến cho một chuỗi ký tự vô nghĩa loạn xạ hiện trên màn hình, cô ngừng lại động tác, cả người cứng đờ, chỉ có tròng mắt là còn chuyển động trái phải lia lịa.

Trời ạ! Lại tới nữa, xem ra mình thật là đúng là làm việc quá sức khiến cho tinh thần xuất hiện vấn đề rồi...

“Không phải là ảo giác đâu ký chủ thân yêu, tôi là hệ thống tìиɧ ɖu͙© chuyên dụng của Ngài, tất cả mọi âm thanh Ngài nghe được hết thảy đều là chân thật đón nha ~”