Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 4

“Trùng Trùng à, may mắn hôm nay có cháu ở đó, nếu không Miêu Miêu nhà dì đã…”"

Tùng Kỳ vội vàng nói không cần, còn nhẹ nhàng an ủi Cảnh Hựu Cầm: “Dì Cảnh, dì yên tâm, Miêu Miêu ở hiền tự sẽ gặp lành. Hơn nữa lúc cháu nhảy xuống nước còn có một cậu trai cũng nhảy theo. Trên đời này vẫn còn có rất nhiều người tốt đấy ạ.”

Nghe được “Một cậu trai khác”, sắc mặt Cảnh Hựu Cầm thay đổi.

“Ừ, dù sao thì dì cũng phải cảm ơn cháu.”

Cảnh Hựu Cầm nhếch lên khóe miệng, nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

Vừa đúng lúc, bác sĩ đến.

“Bác sĩ, con gái tôi khi nào thì tỉnh lại? Không phải nó nói vết thương trên trán không có vấn đề gì ư?”

Vương Đức Vinh cũng rất buồn bực.

Bọn họ đã kiểm tra toàn diện qua một lần rồi, thế nhưng chính là không tìm được nguyên nhân hôn mê.

Ông ta có sao nói vậy, Cảnh Hựu Cầm hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Tại sao không tìm ra nguyên nhân? Trang thiết bị của bệnh viện không đủ tiên tiến sao? Có bác sĩ nào đáng tin cậy hơn có thể đến kiểm tra không?”

Trước sự nghi ngờ của người nhà bệnh nhân, Vương Đức Vinh vẫn giữ thái độ kiên định.

"Người nhà đừng lo lắng, những gì cần kiểm tra chúng tôi đều đã kiểm tra rồi, trang thiết bị của bệnh viện cũng tối tân, không có thiếu sót gì, dấu hiệu cơ thể của người bị thương đều bình thường, không có gì bất thường. Trước mắt, trạng thái hiện giờ của cô ấy giống như… Đang ngủ vậy. Tôi đề nghị để bệnh nhân ở lại bệnh viện quan sát thêm nữa, nếu như sau mười hai tiếng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi sẽ mời chuyên gia khác đến hội chuẩn.”

“Đúng vậy, dì Cảnh dì đừng lo lắng, chúng ta chờ thêm một chút nữa nhé.”

“...”

Giọng nói mềm mại và quyến rũ của Tùng Kỳ giống như một tia sét xé toạc tâm trí hỗn loạn của Khúc Miêu Miêu.

Cô ta đột nhiên mở mắt.

Con ngươi hệt như vật chết, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hồi lâu không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tùng Kỳ là người đầu tiên chú ý tới, cô kích động đến mức giọng nói đột nhiên tăng lên âm lượng: "Dì Cảnh, Miêu Miêu tỉnh rồi!"

“Miêu Miêu…” Cậu tỉnh rồi.

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói khác sắc bén hơn đã vang lên.

“Miêu Miêu, con sao rồi? Có thấy đau chỗ nào không, nói cho mẹ biết đi!”

Cảnh Hựu Cầm bỏ lại bác sĩ, chạy đến giường bệnh, đau lòng sờ vào khuôn mặt tái nhợt của con gái mình.

Nhưng giây tiếp theo, tình mẫu tử tràn ngập trong lòng bà ta đã bị đóng băng tại chỗ bởi ánh mắt lạnh lùng và đầy hận thù của Khúc Miêu Miêu.

“Nói cho bà biết? Bà biết được thì sao, có giúp tôi không? Trong lòng bà chỉ có Khúc Tư Nguyên mà thôi.”

Đồng tử của Cảnh Hựu Cầm trừng to, nhịp tim phút chốc đột nhiên ngừng lại hai nhịp. Bà ta vô thức buông tay con gái ra, hoảng sợ lùi lại hai bước.

“Miêu Miêu, con đang nói cái gì vậy?”

Khúc Miêu Miêu lạnh lùng nhìn bà ta.

Một lúc sau, phần cổ của cô ta tựa như một máy rỉ sét, “răng rắc răng rắc”, từ từ di chuyển về phía Tùng Kỳ.

Tình huống này cực kỳ quái dị, cả người Khúc Miêu Miêu như thể một ác ma vừa mới bò ra từ địa ngục vậy

Tùng Kỳ giật mình, sợ đến run lên.

Không phải… Tin đồn trong hào có “ma da”* là thật đấy chứ?

*Gốc là gậy nước lớn (Thủy Đá Bổng hay Thủy Đại Bổng): Là tiếng lóng dùng để chỉ những người chết đuối ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên và các nơi khác.Người bị chết đuối dưới sông, ngâm lâu trong nước, người sưng tấy rất nặng, nhìn từ xa trông giống như một cây gậy, cơ thể chuyển động theo dòng nước, có thể hiểu được như nổi trên mặt nước

“Miêu Miêu…”

Tùng Kỳ nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Cậu làm sao vậy?”