Cái nhìn này trong mắt cậu ấy thật thẳng thắn và đáng sợ.
Tùng Kỳ chớp mắt và quay lại nhìn Cảnh Hựu Cầm, người cũng có vẻ đang rất sốc.
Khúc Miêu Miêu dường như nhận ra điều gì đó không ổn.
“...Mẹ, mái tóc bạc của mẹ đâu rồi?”
“Tùng… Tùng Kỳ?”
“Tôi còn sống?”
Câu tiếp theo là:
“Cậu cũng không… Chết à?”
Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ: … Miêu Miêu thật sự bị trúng tà rồi?
“Miêu Miêu, con sao vậy? Con đừng dọa mẹ.”
Cảnh Hựu Cầm che lại trái tim bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bà ta nhìn ánh mắt lạ lẫm sắc lẹm của con gái, trong đầu cũng đã suy nghĩ tới việc mời bà cốt đốt bùa nước rồi.
Bác sĩ Vương ở bên cạnh không để ý ba người căng thẳng quá độ, mà thành thạo kiểm tra cho người bị thương.
“Cháu gái, đây là mấy?”
“Ba…”
“Có thể nhận thức chuẩn xác, xem ra là không ảnh hưởng tới trí nhớ. Nếu như không còn chỗ nào khó chịu thì cũng không cần nằm viện theo dõi.”
Khúc Miêu Miêu vẫn mang bộ dạng mộng du như trước, cô ta nghệt mặt ra, lúc thì nhìn Vương Đức Vinh lúc lại nhìn Cảnh Hựu Cầm, cuối cùng ánh mắt đó lia tới trên mặt Tùng Kỳ giống như đang phán đoán tình hình trước mắt rốt cuộc là thế nào.
Tình cảnh này lại khiến Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ nhìn thấy càng thêm lo lắng.
Ngoại trừ lo lắng, Tùng Kỳ còn cảm thấy ánh mắt của người bạn thân quái dị rợn người, khiến cho người ta hoảng loạn không ngồi yên được như thể bản thân có thù oán với cô ta vậy.
Nhưng mà điều này sao có thể chứ?
Hai người bọn họ quen nhau khoảng mười năm, số lần cãi nhau có thể đếm được trên một bàn tay.
Tùng Kỳ cởi mở hoạt bát thuộc về loại người dễ dàng hài lòng, không đòi hỏi nhiều, luôn tràn đầy sức sống, còn Khúc Miêu Miêu thì hướng nội, điềm đạm ngoan ngoãn là “Con nhà người ta” trong miệng cha mẹ. Tình bạn sâu đậm của hai người bén rễ từ việc hai gia đình sống trong cùng một tòa chung cư, sau đó nhanh chóng phát triển nhờ vào kế hoạch lớn chép bài tập.
Tuy nói hai người bọn họ, một người thi đỗ đại học, một người thi rớt về làm việc trong xưởng nên mối quan hệ có chỗ khác biệt, quả thực có xa cách hơn sự gắn bó khăng khít như hình với bóng lúc trước, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của hai người.
Bởi vậy, vì sao Miêu Miêu lại nhìn cô bằng ánh mắt này thế?
Ngoại trừ trúng tà thì Tùng Kỳ không nghĩ nổi lý do nào khác nữa.
Nếu không nghĩ ra được thì Tùng Kỳ cũng không nghĩ nữa.
“Miêu Miêu, cậu vẫn ổn chứ?”
Tùng Kỳ kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, quan tâm hỏi.
Lòng bàn tay hơi ấm lập tức khiến Khúc Miêu Miêu đang suy nghĩ lung tung như bị phỏng, cô ta lập tức rút tay về. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Tùng Kỳ, biểu cảm của Khúc Miêu Miêu cứng đờ lại.
Cô ta cụp mắt xuống, cố gắng kìm nén những cảm xúc vốn không nên xuất hiện giấu vào sâu bên trong.
“Mình không sao. Tùng Kỳ, cậu về trước đi, mình muốn nghỉ ngơi.”
Cô ta nói xong thì kéo chăn trùm kín đỉnh đầu.
Dấu chấm hỏi trên đầu Tùng Kỳ càng lúc càng nhiều.
Chỉ trầy da thôi mà, ngay cả bác sĩ cũng nói không cần tiếp tục theo dõi nữa, vậy sao Miêu Miêu lại muốn nằm viện?
Tùng Kỳ còn chưa kịp hỏi ra thắc mắc mắc trong lòng thì Cảnh Hựu Cầm đã mở miệng trước: “Con bị váng đầu hả? Tay chân con lành lặn, trán cũng băng bó kỹ rồi, muốn nghỉ ngơi thì về nhà nghỉ ngơi. Cứ phải nằm viện lãng phí tiền bạc thì con mới thấy thoải mái chắc? Con lớn thế này rồi sao còn không biết suy nghĩ tính toán? Mẹ bảo con hôm nay đừng đi ra ngoài rồi, con lại còn theo Tùng Kỳ đi dạo lung tung khắp nơi, bị thương cũng là con tự chuốc lấy.”