Đôi mắt đẹp của Tùng Kỳ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Sau khi con nói Miêu Miêu đang ở bệnh viện thì dì Cảnh đã chạy ra ngoài, cái này là bị không kịp nói chứ bộ. Mà mẹ nè, mẹ có thể dùng lực nhẹ một chút được không ạ? Chọc con đau quá trời luôn.” ಥ ̯ ಥ
Tùng Kỳ xoa xoa chỗ đau, yếu ớt gào một tiếng nhỏ.
“Vậy con còn ngồi đó làm gì hả? Mau đến bệnh viện xem Miêu Miêu, nhân tiện kể cho dì Cảnh của con nghe về chuyện Vu Nhạc Khang đi.”
Tùng Kỳ cảm thấy không cần thiết: “Bác sĩ nói Miêu Miêu sẽ sớm tỉnh lại, khi cậu ấy tỉnh lại nhất định sẽ nói cho dì Cảnh biết. Biết đâu con đi được nửa đường đến đó thì họ đã quay về rồi. Thế thì con cần chi phải mất công đi một chuyến đến đó ạ?”
Bác sĩ cho biết, Miêu Miêu được cấp cứu kịp thời, nước ngạt được rút ra ngoài nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Tuệ Anh nhìn đôi mắt trong veo khờ khạo của con gái, đau đầu đỡ trán.
Tuy nhiên, bà vẫn nhẫn nại tính khí, giảng rõ đạo lý cho cô nghe.
“Dì Cảnh của con luôn không đồng ý với mối quan hệ của Miêu Miêu và Vu Nhạc Khang, việc này con cũng biết mà. Miêu Miêu sợ mẹ như vậy, sao dám nói cùng với Vu Nhạc Khang đã làm gì bên trong? Nếu Miêu Miêu nói ra thì chính là tự tát vào mặt mình, thừa nhận bản thân suy nghĩ không bằng mẹ mình. Miêu Miêu không nói gì thì mọi người đều biết hai đứa cùng nhau đi chơi. Dì Cảnh của con rất nhạy cảm, con đừng tự dưng vô cớ rước cục nợ vào người, chịu oan ức vì người khác.”
Tùng Kỳ sửng sốt một lúc rồi chớp mắt, trông rất vô tội.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nghĩ nó phức tạp thế? Không đến mức vậy đâu ạ.”
Dì Cảnh hẳn không phải là người vô lý như vậy.
“Nhưng mà mẹ nè, có phải con nên đến đồn cảnh sát báo án trước không?”"
Thái Dương Hứa Tuệ Anh giật giật.
Bà từ từ nhắm mắt lại và thở dài.
Quên đi.
Tùng Kỳ nhà bọn họ từ nhỏ đến lớn đều khờ khạo như vậy, toàn thân không tìm ra được một chỗ nào có đầu óc cả.
“Báo cái gì mà báo? Con có tận mắt nhìn thấy Vu Nhạc Khang đẩy người sao? Đến trước mặt cảnh sát rồi thì con sẽ nói như thế nào hả? Mẹ bảo con đi nói với dì Cảnh chính là để cho bọn họ tự đi mà xác nhận đấy.”
Vu Nhạc Khang một lời không hợp liền đẩy người, đẩy xong còn chạy mất tăm hơi, vừa nhìn đã biết không có điểm mấu chốt.
Biết đâu một ngày nào đó anh ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức phát điên ngay tại chỗ thì sao?
Nhỡ đâu ảnh hưởng tới Tùng Kỳ của bà thì làm sao bây giờ?
“Con bớt xen vào chuyện tình cảm của người khác giùm mẹ đi.”
“Vâng…”
Hứa Tuệ Anh nhìn dáng vẻ không tim không phổi của con gái thì tức giận không thôi, thế là bà lại dùng “Véo tai thần công”
“Ai ai ai, đau đau đau đau. Mẹ ơi, buông tay nào”
“Đừng có xem những lời mẹ nói như gió thoảng qua tai, có nghe thấy không hả?”
“... Con nghe rồi, nghe rồi mà.” (╥﹏╥)
Tùng Kỳ cuối cùng cũng nghe lời Hứa Tuệ Anh.
Cô đến bệnh viện, đầu đuôi ngọn ngành khai báo sự tồn tại của Vu Nhạc Khang.
Cảnh Hựu Cầm nghe xong, mặt đầy mây đen, hàm răng gần như cắn nát.
Thế nhưng bà ta nhìn đến con gái lớn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, gương mặt trái xoan tái mét, vừa tức giận cô ta không nghe lời lại vừa không khỏi đau lòng.
Bà ta rất muốn chửi người, nhưng lại không chửi được!
Tùng Kỳ đứng bên cạnh quả thực đã cứu Miêu Miêu nhà bà ta, nếu Cảnh Hựu Cầm một mực đổ trách nhiệm lên đầu Tùng Kỳ, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh chắc chắn sẽ tìm bà ta để nói lý lẽ.
Bà ta không những không thể bày tỏ bất kỳ lời oán trách nào mà ngược lại còn phải cảm ơn Tùng Kỳ.