Loan Hàm đi đến phía sau Bạch Thược, cúi người tiến đến bên tai cô, dùng ái muội âm điệu nói chỉ cho hai người nghe được: “Bây giờ nếu lên lầu, tôi sẽ làm em vĩnh viễn cũng không xuống được.”
Bạch Thược co rúm lại một chút, thấp giọng nói: “Loan tổng, tôi……”
“Em muốn ăn bữa ăn cuối cùng với nó hay sao?” Loan Hàm nói xong đứng thẳng lên dù bận vẫn ung dung chờ câu trả lời từ cô.
Căn bản không cần trả lời, ai nặng ai nhẹ Bạch Thược vẫn phân biệt được.
Nhưng Bạch Thược vẫn là không cam lòng mà phản bác: “Tôi là bác sĩ của tiểu Minh.”
Loan Hàm gật đầu: “Ân, cũng chỉ là bác sĩ mà thôi.”
Hơi thở lạnh lẽo bao quanh Loan Hàm đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của Loan Nam Minh, Bạch Thược không dám dây dưa với Loan Hàm, sợ làm cậu sợ, vội vàng tiếp tục khuyên bảo.
Bạch Thược nhận lời một chút nữa vẽ tranh cùng cậu, Loan Nam Minh trầm mặc thật lâu mới chậm rãi gật đầu đồng ý.
Bạch Thược vốn dĩ muốn đưa cậu lên lầu, nhưng chỉ cần cô nhúc nhích sẽ phát ra tiếng leng keng, nên vẫn để cho thím Lý làm.
Bạch Thược nhờ thím Lý làm nhiều món ăn vặt mà Loan Nam Minh thích ăn, lại dặn dò một danh sách dài những việc cần chú ý, Loan Nam Minh chỉ lên lầu ăn một bữa cơm, người không biết còn tưởng rằng cậu phải rời nhà phiêu bạt giang hồ.
Bạch Thược không yên tâm cậu ta, cậu không muốn tách ra Bạch Thược, mới đi ra ngoài vài bước Loan Nam Minh đã quay đầu lại xem cô, tỏ vẻ uất ức, giống như cún con làm sai, Bạch Thược không đành lòng, nhưng ngại với uy quyền, không dám phản kháng.
Nhưng đồ ăn lúc này đã sớm lạnh, Bạch Thược cũng không muốn ăn.
Cô hỏi: “Loan tổng rốt cuộc muốn làm gì?”
Loan Hàm nhờ thím Lý hâm lại đồ ăn, cô dựa về sau, tay để trên ghế, xốc lên mí mắt: “Muốn em.”
Bạch Thược nói: “Vậy cô đã có thứ cô muốn, cô vẫn không thể buông tha cho tôi sao?” Dừng một chút, cô bổ sung nói, “Loan tổng yên tâm, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết.”
“Bạch Thược.” Loan Hàm nghe được lời này, hơi thở lạnh băng, “Khi nào em có thể kiên nhẫn nghe tôi nói như Loan Nam Minh, em có để ý tôi nói gì không hả?”
Khi đó đại não đều bị bọt sóng rót đầy, sao có thể nhớ cái gì?
“Loan tổng.” Bạch Thược tự giễu mà cười cười, “Tôi không tự luyến, cũng không tự coi nhẹ mình, mấy ngày hoang đường này không phải đã đủ rồi sao, nể tình tôi phối hợp với chị, trả lại cuộc sống bình thường cho tôi được không?”
Bạch Thược xem như đã nhìn ra, sinh hoạt người lớn không thể so với nhiệm vụ, cô vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ mấy ngày nay, lâu lâu nghĩ đến tự sướиɠ một trận.
“Em không tin?” Loan Hàm đứng dậy, chậm rãi đi tới, cô nắm cằm Bạch Thược, làm cho Bạch Thược ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi có chút hoảng loạn của cô, hơi khẩn trương mím môi nói, “Tôi lặp lại lần nữa, lần cuối cùng.”
“Tôi không chỉ muốn thân thể của em, mà là em! Chuyện này tôi không chỉ làm người thứ ba biết, còn sẽ có người thứ tư, thứ năm, thậm chí tất cả mọi người sẽ biết, em là người của tôi, cho dù là Loan Nam Minh, cũng không được.”
Bạch Thược vẻ mặt mờ mịt.
Loan Hàm hỏi: “Tôi đã kiếm bác sĩ mới cho Loan Nam Minh, em chuẩn bị tinh thần giao tiếp công việc đi.”
Bạch Thược: “!” Xong rồi.
Tôi nguyện đại chiến 300 hiệp với chị, đổi lấy cơ hội tiếp tục làm bác sĩ cho Loan Nam Minh!
Hệ thống: “……Cô có thể tém tém lại được không?”
Bạch Thược ngượng ngùng mà nói: “Phương pháp chơi này cũng thật có cảm giác, tiểu bác sĩ bị tổng tài cường thủ hào đoạt, vì lý tưởng cao đẹp của chính mình mà dâng lên cơ thể……”
Hệ thống: “……” Ta điếc, tôi không nghe thấy gì hết.
Nhưng hiển nhiên, Loan Hàm vẫn dịu dàng đối đãi cô, sợ bức cô quá mức, cũng không có đưa ra điều kiện gì quá giới hạn.
Cô nói: “Bạch Thược, tôi yêu em.”
Giọng nói tình thâm, lời nói của tra nữ, Bạch Thược chờ câu nói kế tiếp, nhưng vẫn chưa chờ đến.
Đồ ăn một lần nữa bốc lên hơi nóng, Loan Hàm cầm lấy chiếc đũa: “Đói lả đi, nhanh ăn đi.”